Sau khi vào tháng 12, khí trời ngày càng lạnh, ở thành phố Tư không cung ấm*, Liễu Y Nam cuối cùng cũng trải nghiệm được chỗ tốt của chuyện nhiệt độ trong nhà không thay đổi.
(*Cung ấm: biểu thị việc cung cấp nhiệt lượng cho các vật liệu xây dựng nhà, bảo trì độ ấm trong nhà. Là biện pháp thường thấy của miền Bắc Trung Quốc.)
Đương nhiên, sáng sớm không bò dậy nổi cùng với việc nhiệt độ trong nhà có giữ nguyên hay không cũng không có liên quan tới nhau. Một tuần thì có ít nhất năm ngày Lộ Thịnh thấy cô kêu gào: "Em không muốn đến trường."
Kể từ khi cô kết hôn đến nay, quy luật làm việc và nghỉ ngơi của Lộ Thịnh đúng là thay đổi không ít, rõ ràng là sáng sớm chín giờ rưỡi đi làm, nhưng bảy giờ anh đã rời giường rồi chuẩn bị bữa sáng cho cô, sau đó sẽ đi chạy bộ, đương nhiên, anh rất vui vẻ chịu đựng tất cả những chuyện này.
Anh và Chu Trạm khác nhau ở chỗ, Chu Trạm nuôi con gái 5 tuổi, anh nuôi con gái 25 tuổi.
Thứ bảy này, Liễu Y Nam dậy thật sớm, Lộ Thịnh còn không quá quen.
"Sao không ngủ thêm chút nữa?" Lộ Thịnh kéo cô tiếp tục nằm xuống.
"Không phải là phải đi đón ba mẹ anh sao?"
"Buổi trưa ba mẹ mới đến." Lộ Thịnh ôm cô: "Ngủ tiếp một lát."
"Không được, ngủ quên thì làm sao bây giờ?" Liễu Y Nam kéo cánh tay của anh ra rồi bước xuống giường. Cô biết nếu không tranh thủ khi ý thức tỉnh táo mà dậy thì khẳng định không biết cô sẽ ngủ đến lúc nào.
Lề mề cũng đến tận 10 giờ rưỡi, Liễu Y Nam thậm chí còn mở video dạy trang điểm của blogger làm đẹp để trang điểm một kiểu dịu dàng đi ra mắt phụ huynh.
"Anh thấy em mặc cái quần ống rộng màu đen này có phải là sẽ chín chắn thêm chút không? Phối với áo khoác ngoài này?" LIễu Y Nam cầm hai bộ quần áo múa may cho Lộ Thịnh nhìn "Hay là bộ đồ nhung phối với quần bó này? Em có cần mặc quần lông bên trong không? Có phải mẹ chồng đều không thích con dâu mặc quá ít?"
Lộ Thịnh đút tay vào túi quần, thấp giọng cười: "Em mặc thế nào cũng đẹp, mẹ anh nhất định sẽ không có ý kiến, em cũng không phải lần đầu tiên gặp bà ấy, không cần lo lắng thế."
"Nói thì nói vậy, nhưng dù sao thân phận cũng thay đổi rồi, không giống với khi còn bé nha."
"Cho dù thay đổi như thế nào...." Lộ Thịnh ôm cô từ phía sau: "Em chính là em, làm chính mình là được rồi, mẹ anh rất thích em."
Lời đường mật đột nhiên xuất hiện làm cho Liễu Y Nam đỏ mặt: "Đi ra, đừng cọ em..." Dùng lực đẩy anh ra "Hỏng hết lớp trang điểm."
Hai người đúng giờ đến sân bay, Lộ Thịnh tìm thông tin chuyến bay, muộn một chút, càng như vậy, Liễu Y Nam càng thêm căng thẳng.
Lộ Thịnh kéo tay cô, giảm bớt căng thẳng của cô.
"Tiểu Thịnh, Liễu Liễu." Thịnh Giai Lệ nhận ra bọn họ trước.
"Mẹ, ba." Lộ Thịnh kéo Liễu Y Nam tiến về phía trước.
"Mẹ, ba." Liễu Y Nam nhỏ giọng chào bọn họ.
"Ài." Thịnh Giai Lệ đáp lời, "Đã lâu không gặp, Liễu Liễu, thật không nghĩ đến khi gặp lại con đã gọi mẹ là mẹ rồi."
Liễu Y Nam cười gật đầu, từ nhỏ cô đã rất thích Thịnh Giai Lệ, khi còn bé mỗi lần Thịnh Giai Lệ về nước đều sẽ tặng quà nhỏ cho cô, Thịnh Giai Lệ cũng thích cô, nhiều lần đùa giỡn với Nam Nhân nói muốn nhận cô làm con gái nuôi.
"Ba mẹ, hai chén trà nóng này cho hai người, bên ngoài lạnh, ấm tay."
"Có lòng." Lộ Đồng Đào nhận lấy, nói một câu với Liễu Y Nam.
Liễu Y Nam lo lắng nhất chính là Lộ Đồng Đào, trước đây cô vẫn cảm thấy dáng vẻ nghiêm túc thận trọng lạnh như băng của Lộ Thịnh kia hoàn toàn là di truyền từ ba anh, cô sợ Lộ Đồng Đào không thích cô, lại vừa không nói chuyện, vừa không cho cô sắc mặt tốt.
"Đi, đi, đi, chúng ta tìm chỗ nào ăn bữa trưa, trên máy bay ăn hai bữa, khó ăn chết." Thịnh Giai Lệ kéo tay Liễu Y Nam, một đống vali này hoàn toàn bỏ lại cho hai ba con phía sau đẩy.
Vốn định là để cho bọn họ sau khi trở lại sẽ vào ở nhà Lộ Thịnh một đoạn thời gian, kết quả Thịnh Giai Lệ nói không muốn quấy rầy thế giới hai người của đôi vợ chồng nhỏ, hơn nữa nhiều năm như vậy không về nước, đương nhiên là muốn về nhà ở.
Lộ Thịnh nửa năm trước đã bắt đầu sửa sang lại nhà cũ ở thành phố Tư, chờ bọn họ về có thể trực tiếp vào ở.
Ăn cơm trưa xong, Thịnh Giai Lệ muốn đi dạo phố uống trà chiều với Liễu Y Nam, đuổi hai ba con đi.
Thịnh Giai Lệ mở điện thoại cho Liễu Y Nam xem: "Nghe nói quán này rất hot trên mạng, chúng ta đi thử xem?"
"Oa, mẹ ngay cả cái này mẹ cũng biết."
"Ừ, mấy người bạn trước đi qua nơi này, nói khá tốt."
Thịnh Giai Lệ nói chính là quán cà phê "Chu Lễ", ngay tầng một của tòa nhà công ty nơi Tô Lệ Vãn làm phiên dịch, Liễu Y Nam nghe rất nhiều lần Tô Lệ Vãn kể chuyện bát quái cho mình nghe, nói là mối tình yêu hận tình thù giữa bà chủ tiệm cà phê này và ông chủ của "Đàm Ma Vương".
Chọn hai loại thức uống nóng, Thịnh Giai Lệ cười nhìn Liễu Y Nam: "Khi Tiểu Thịnh nói muốn kết hôn với con, mẹ thật sự rất kinh ngạc." Bà dùng muỗng nhỏ khuấy nước trong ly "Mẹ vẫn cho là thằng bé sẽ cô độc đến cuối đời, con biết đấy, nó cũng như ba mình, cũng chỉ mẹ mới có thể chịu được, khi đó mẹ còn đang nghĩ là, con nghĩ không thông thế nào mới gả cho con trai mẹ."
"Thật ra cũng rất tốt ạ, con cảm thấy Lộ Thịnh cũng không khó ở chung như vậy."
Thịnh Giai Lệ thở dài: "Thật ra, mẹ chỉ cảm thấy người mà mẹ mắc nợ nhiều nhất chính là nó, mẹ cảm thấy nguyên nhân làm thằng bé sẽ cô độc đến cuối đời là bởi vì, từ đầu đến cuối chúng ta cũng không thể cho nó được một mái ấm hoàn chỉnh."
Bà đặt cốc xuống, nhìn ngoài cửa sổ, nói tiếp: "Đều nói con cái là quan trọng nhất, nhưng từ nhỏ đến lớn, tháng ngày mẹ ở bên cạnh nó, thật sự quá ít, khi còn bé luôn muốn, đợi một chút, đợi một chút, đợi đến khi con cái lớn lên rồi sẽ hiểu được chúng ta làm việc vất vả như vậy là vì nó, vì gia đình này. Nhưng chờ thằng bé lớn rồi, nó đã hiểu, nhưng mẹ và nó cũng đã có khoảng cách. Mẹ biết, trong lòng nó, chỉ có nó với bà ngoại mới là gia đình."
Liễu Y Nam không biết phải an ủi bà như thế nào, từ nhỏ đến lớn cô nhìn thấy Thịnh Giai Lệ và Lộ Đồng Đào chỉ có khi tết đến, cô biết, Lộ Thịnh cũng chỉ có những ngày như vậy mới gặp được bọn họ.
"Tính cách của Tiểu Thịnh thật ra cũng không tốt lắm, lạnh lùng không có tình người, mẹ của mẹ luôn nói Tiểu Thịnh nhớ chúng ta, nhưng con có