Liễu Y Nam cuối cùng cũng nhận ra, tuyên bố dõng dạc không để ý đến quá khứ của anh trước mặt Tô Lệ Vãn đều là giả hết.
Thế nhưng những cái này đã là quá khứ rồi, cô cũng không muốn suy nghĩ sâu về vấn đề này, nghiêm khắc mà nói, cô cũng có bạn trai cũ, vì thế nếu như truy đến cùng cũng vẫn là tổn thương lẫn nhau thôi.
Có điều Sum.R, Hạ Tiêu con người này, cái tên này, xuất hiện rồi, bảo Liễu Y Nam không cần để ý, cô làm không được.
Liễu Y Nam cũng chỉ có thể cố gắng không để ý đến.
***
Tiểu biệt thắng tân hôn mấy chữ này dùng để hình dung hai người không thể thích hợp hơn được nữa rồi.
Sau khi Lộ Thịnh về nhà, Liễu Y Nam nhào lên người anh vừa ôm vừa hôn.
"Mấy ngày nay em ở nhà rất ngoan đó, chăm sóc cho Không biết, còn đến thăm bà ngoại."
"Nghe giống như có vẻ rất bận rộn."
"Ừm, thời gian còn lại ngoại trừ ngủ, chính là nhớ anh."
Lộ Thịnh nhìn cô, phảng phất như nhìn cô có thể tan hết mệt mỏi của công việc, anh vuốt vuốt tóc cô, giống như ngắn hơn trước khi đi công tác một chút: "Cắt tóc?"
"Oa, này cũng nhận ra được? Mới sửa lúc chiều."
Lộ Thịnh nghĩ, những thay đổi nho nhỏ của con gái con trai không thấy được, khả năng chưa đủ yêu thích đi, ví dụ như tất cả những thay đổi trên người Liễu Y Nam anh đều có thể nhìn thấy rõ ràng.
"Em còn mua đồ cho anh."
"Mua cho anh?" Trước khi đi công tác Lộ Thịnh đưa cho cô một tấm thẻ, khi xuống máy bay liền nhận được tin nhắn thông báo tiêu phí, cho rằng cô mua đồ cho chính mình, cô quẹt thẻ của anh, anh còn rất vui vẻ.
"Ừm...." Liễu Y Nam đưa đồ cho anh thử: "Thích không? Mặc dù dùng thẻ của anh mua, anh biết, lương giáo viên bọn em rất thấp."
"Thích." Lộ Thịnh kéo kéo vạt áo, "Viện trưởng của bọn em nói một câu rất đúng."
"Nói cái gì?"
"Nói ánh mắt của em tốt."
"Nói năng ngọt xớt." Liễu Y Nam cười trừng anh.
"Không mua gì cho mình?"
Liễu Y Nam lắc đầu một cái: "Không có cái gì vô cùng thích."
"Anh mua cho em." Lộ Thịnh lấy ra quà tặng cô.
"Ồ, mẹ ơi, là cái gì?" Liễu Y Nam thấy túi đựng giày, nhưng cái túi này không lớn, Liễu Y Nam không đoán ra cái gì.
"Mở ra xem."
Liễu Y Nam mở từng lớp đóng gói, là một lộ nước hoa màu hồng nhạt, cô ngửi mùi, rất dễ chịu.
"Nghĩ cái gì mà lại tặng em nước hoa?" Liễu Y Nam hiểu rõ series nước hoa này, cái này hình như là loại mới.
"Bởi vì thích tên của hãng này."
Liễu Y Nam nhìn kỹ một chút “Cœur Battant”, tiếng Pháp, cô nhìn không hiểu.
“Cœur Battant” Lộ Thịnh dùng âm thanh dễ nghe đọc lại một lần, "Nhịp tim, Y Y, em là nhịp tim của anh."
A a a a, Liễu Y Nam trong lòng gào thét, sao anh lại biết trêu ghẹo như thế!
"Thích không?" Lộ Thịnh hỏi cô.
"Thích, rất thích, nước hoa rất thích, tên cũng rất thích."
Lộ Thịnh cởi áo khoác cô mua, đặt nước hoa trong tay Liễu Y Nam xuống: "Chúng ta không phải nên cùng làm cái gì đó sao!"
Liễu Y Nam đấm anh: "Sao anh chỉ muốn làm loại chuyện đó."
Thật ra mà nói, hơn một tuần lễ, cô cũng rất muốn.
"Anh nói là, cùng đi dắt Không biết đi dạo, em cho rằng cái gì?" Lộ Thịnh nhìn cô hỏi.
Liễu Y Nam cho anh một nụ cười lễ phép: "Hờ hờ, em cho rằng cùng nhau đi đổ rác."
Cô xoay người không muốn để ý đến anh, lại bị anh ôm lấy, vỗ vỗ mông cô một cái: "Dắt chó đi dạo, đổ rác lát nữa đều có thể cùng làm, làm chuyện đứng đắn trước."
Liễu Y Nam phát hiện, Lộ Thịnh rất thích vác cô lên, hai là rất thích ném cô lên giường, cô nghĩ đời trước sợ rằng cô là một túi buồn đi.
Từ dáng vẻ của vội vàng của Lộ Thịnh, muốn không phải là một mình Liễu Y Nam.
Vì trả thù Lộ Thịnh đùa giỡn mình, Liễu Y Nam sống chết không cho anh cởi đồ của mình.
Động tĩnh hơi lớn, Không biết ở ngoài cửa sủa gâu gâu.
"Anh lại không đóng cửa!" Liễu Y Nam đạp anh một cái.
Lộ Thịnh nhận mệnh, xuống giường đuổi Không biết đi, khép cửa phòng lại.
"Em thấy anh nên để ý một chút, như vậy sẽ ảnh hưởng không tốt đến Không biết."
"Ừ." Lộ Thịnh đăm chiêu gật gù, "Vì thế anh quyết định."
"Hả?"
"Nên đưa nó đi."
"???? Đùa già vayaj, đưa nó đi em cũng tiễn anh đi luôn."
"Liễu Y Nam." Lộ Thịnh nằm đè lên người cô đang nằm trên giường: "Anh và Không biết ai quan trọng?"
So mình với chó, còn nói hăng say, Liễu Y Nam thật sự bái phục.
"Đương nhiên nó quan trọng."
Lộ Thịnh vỗ mông cô: "Muốn ăn đòn đúng không."
"Ưm ~~~~" Liễu Y Nam kêu lên một tiếng, còn chuyển động.
Nâng mông cô lên, cách quần lót, anh dùng ngón tay không ngừng sượt qua huyệt nhỏ mềm múp của cô, ngón tay còn lướt qua lối vào phía sau.
Một tay dọc theo lưng cô mà mở móc áo, hai bầu ngực sữa rũ xuống, lòng bàn tay anh hướng lên trên, nâng nơi mềm mại của cô lên.
"Ừ...." Liễu Y Nam uốn éo mông, "Ngứa."
"Ngứa thế nào? Hửm?"
Liễu Y Nam quay đầu nhìn anh, trong mắt đều là kiều mị: "Muốn."
Không che giấu chút nào.
Cởi quần lót của cô ra, Lộ Thịnh hôn một cái vào khe mông của cô, ngón tay vuốt ve khắp giữa đùi "Nơi này?" Lộ Thịnh ấn ấn lối vào phía sau.
"Đừng." Liễu Y Nam có chút hoang mang, chỉ sợ anh sẽ xằng bậy.
Cũng may anh không có ý muốn đi vào, tiếp tục đi, "Nơi này?" Lộ Thịnh thăm dò vào chỗ chính xác.
"Ưm...." Liễu Y Nam gật đầu, "Đi