Lộ Thịnh vừa đưa Liễu Y Nam quay về thu dọn đồ đạc thì nhận được một cuộc điện thoại của phòng làm việc, lại phải vội vàng chạy về.
Nhà của Liễu Y Nam nằm trong một khu biệt thự khác ở trung tâm thành phố, nhà cửa chung cư từ những năm 2000 sớm đã có chút tuổi đời rồi, chỗ đậu xe cũng không nhiều giống như những khu biệt thự hiện tại.
Buổi tối, người của tiểu khu đều về nhà, chỗ đậu xe khan hiếm, Liễu Y Nam tự mình đi đến cửa tiểu khu chờ Lộ Thịnh.
Lúc ra cửa trời đổ cơn mưa nhỏ, Liễu Y Nam kéo vali, cũng không mở dù, không nghĩ tới chỉ mới mấy chục giây mà mưa nhỏ đã thành mưa to rồi.
Một hồi chạy chậm tới cửa, tìm tới một cửa hàng tiện lợi tránh mưa, có lẽ là do trời mưa đột ngột nên đường xá thoáng cái đã trở nên kém đi, người đến cửa hàng tiện lợi tránh mưa cũng càng ngày càng nhiều.
Liễu Y Nam đợi một hồi lâu mới nhìn thấy một chiếc xe dừng lại, Lộ Thịnh che một chiếc dù đen đi tới, nhìn chằm chằm vào cô một lúc rồi nắm tay cô đặt lên khuỷu tay mình, tay còn lại kéo hành lý đi ra ngoài.
Liễu Y Nam khoác lấy khuỷu tay cầm dù của anh, thân thể cũng dựa vào anh, sau đó lúc Lộ Thịnh chuẩn bị đặt hành lý của cô lên xe thì Liễu Y Nam cầm lấy dù, che cho anh, hạt mưa đánh vào phía sau lưng cô, lại ướt một mảng.
Sau khi lên xe Lộ Thịnh đưa cho cô một hộp khăn giấy: “Không có khăn lông, em lau tạm trước đi.”
Liễu Y Nam nhẹ nhàng kéo cổ áo ra lau đi giọt nước trên cổ, trời mưa quá lớn, giọt nước trên sợi tóc không ngừng nhỏ xuống.
“Em…” Lộ Thịnh đưa cho cô một cái áo khoác: “Khoác đi.”
Liễu Y Nam cúi đầu nhìn, quả thật là bị ướt hết rồi, vải áo sơ mi trắng sau khi bị ướt liền lộ ra nội y bên trong, như ẩn như hiện.
Tai Lộ Thịnh hơi đỏ lên.
Nhiệt độ trong xe chậm rãi tăng cao, cần gạt nước rầm rập quét nước mưa đi, lại không chùi được sương mù đang dần dần che kín cửa sổ xe.
Liễu Y Nam mặc áo vào, khép cổ áo lại, một tia mùi hương nhàn nhạt thuộc về anh chui vào khoang mũi, là mùi của anh, là mùi của người cô yêu, lại không phải là mùi của người yêu cô.
Sau khi về đến nhà, Lộ Thịnh giúp cô đặt hành lý vào phòng để quần áo, hơn một nửa ngăn tủ trong đó đều trống không, quần áo Liễu Y Nam mang theo không tính là quá nhiều, cô không biết cuộc hôn nhân này có thể duy trì được bao lâu, đã nghĩ tới một ngày nào đó sẽ rời xa anh.
Treo quần áo xong, Lộ Thịnh thấy cô mắc mưa liền bảo cô đi tắm trước, con Golden thấy không ai đi ra nên không ngừng xoay vòng vòng ở ngoài cửa phòng ngủ, sau đó chạy đi tìm Lộ Thịnh.
“Mày thích cô ấy như vậy?” Lộ Thịnh ngồi xổm xuống sờ sờ đầu nó.
“Gâu gâu.” Nó kêu hai tiếng xem như đáp lại.
“Mày đừng thích cô ấy quá.” Lộ Thịnh nhìn nó: “Cô ấy là của tao.”
Golden phảng phất như nghe hiểu, ử ử hai tiếng, dùng đầu cọ vào bàn tay anh.
Lúc Liễu Y Nam mặc áo thun ngắn tay và quần ngủ cùng kiểu đi ra từ phòng ngủ liền nhìn thấy một người một chó đang ngồi xổm trên mặt đất chơi bóng.
“Nó tên là gì?” Liễu Y Nam hỏi anh.
“Không biết.” Lộ Thịnh nói xong, lại giương mắt nhìn cô: “Anh nói nó tên là Không Biết.”
Liễu Y Nam thật sự sửng sốt, cô cũng từng nghĩ tới, mặc kệ là nuôi con gì thì cũng phải đặt tên nó là Không Biết.
“Vì sao lại tên là Không Biết?”
Lộ Thịnh nhìn Không Biết, nở nụ cười: “Bởi vì cô ấy không biết gì cả.”
(Trong tiếng Trung, cô ấy là 她, pinyin là tā, nó là 它, pinyin cũng là tā.)
“Không phải Golden là giống chó thông minh nhất sao? Sao lại không biết gì được?” Liễu Y Nam không hiểu.
“Ừm, cô ấy ngốc.” Lộ Thịnh thu bóng lại, đứng dậy: “Máy sấy ở bên kia, em tự tìm xem, anh đi tắm đây.”
Lộ Thịnh chỉ vào một đống đồ chuyển phát nhanh, trong đầu Liễu Y Nam nhíu mày suy nghĩ nhưng vẫn không có kết quả, cô không cách nào tưởng tượng được dáng vẻ săn hàng trên mạng của anh.
Liễu Y Nam tỉ mỉ lật xem, tìm được một chiếc hộp lỏng lẻo, thuận theo nhìn thoáng qua cái hộp bên trên, trong nháy mắt liền đỏ mặt, anh còn mua “áo mưa” qua mạng.
Lúng túng là vì anh mua cái này, càng lúng túng hơn nữa là lỡ như anh mua cái này mà không phải dùng với cô… bị suy nghĩ của mình làm kinh sợ, cô lắc đầu, mở chiếc hộp đựng máy sấy ra.
Liễu Y Nam vẫn luôn suy nghĩ, rốt cuộc đêm nay phải trải qua thế nào, lỡ như anh muốn làm chuyện đó với cô, vậy rốt cuộc là cô nên thuận theo hay là giả vờ từ chối một chút rồi lại thuận theo. Giống như lời người bạn Tô Lệ Vãn nói, trong cuộc hôn nhân này, ngủ được với anh đã là kiếm lời rồi.
Trong lòng cô yên lặng bắn tim cho Tô Lệ Vãn.
Đương nhiên, Lộ Thịnh cũng không cho cô bất kỳ cơ hội gì để chứng thực suy nghĩ của mình, anh tắm rửa xong liền vùi mình trong phòng làm việc.
Đã qua 12 giờ, Liễu Y Nam vừa buồn ngủ vừa đói, minh tinh Tiểu S nổi danh từng nói, vào ban đêm, lúc bạn cảm thấy đói chính là lúc bạn muốn gầy.
Cơn đói không biết là bị cơn buồn ngủ đánh bại hay là bị mong muốn gầy đi công phá, cô quyết định đi ngủ trước.
Thế là lúc Lộ Thịnh quay về phòng liền thấy một cảnh tượng thế này: Dưới chiếc quần ngủ có thể mơ hồ nhìn thấy hai cẳng chân dài nhỏ đang gác chéo lên nhau. Nhiệt độ trong phòng ấm áp, Liễu Y Nam đá tấm chăn mỏng qua một bên, áo ngủ rộng rãi bị lật lên, lộ ra vòng eo nhỏ nhắn trắng nõn, Liễu Y Nam nằm trên giường, hô hấp đều đều, rõ