Hôm nay là chủ nhật, ngày cuối cùng của kỳ nghỉ Quốc khánh dài hạn, Liễu Y Nam ngủ một giấc đến lúc tự tỉnh lại. Chín giờ hơn mơ mơ màng màng rời giường mới nhớ ra mình đang ở đâu, phần giường bên cạnh đã sớm trống không, cô lấy điện thoại ra, có mấy tin nhắn Wechat Lộ Thịnh gửi tới.
Lou979: Trong tủ lạnh có trái cây và kem, đừng ăn nhiều quá, coi chừng tiêu chảy.
Lou979: Buổi tối đi ngủ nhớ khóa cửa cho kỹ.
Lou979: Chuyển khoản 50.000 tệ.
Lou979: Em cần mua gì thì cứ mua nhé.
Liễu Liễu ngủ đến khi tự nhiên tỉnh: Được, anh đi đường cẩn thận.
Liễu Y Nam sợ mình khống chế không nổi, bị 50.000 tệ này hấp dẫn rồi nhấn nhận tiền, nên cô lập tức xóa ghi chép cuộc trò chuyện. Một lát sau, lại nhận được tin nhắn của anh.
Lou979: Dậy rồi?
Liễu Liễu ngủ đến khi tự nhiên tỉnh: Ừm, vừa dậy.
Lou979: Ừm.
Cho hỏi cuộc trò chuyện này có ngượng ngùng không?
Giữa trưa Liễu Y Nam mang theo Không biết đi kiếm Tô Lê Vãn ăn cơm trưa.
“Woa, con chó này! Tớ thích.” Tô Lệ Vãn đưa tay sờ đầu nó nhưng lại bị nó né tránh.
“Hửm?” Liễu Y Nam vò đầu nó: “Bữa nó lại tự đến làm quen tớ.”
“Đó là với cậu thôi.” Tô Lệ Vãn cũng không hề gì, tiếp tục hỏi cô: “Nói với tớ xem, tối hôm qua có đêm xuân đáng giá nghìn vàng không?”
“A!” Liễu Y Nam cười lạnh một tiếng: “Đoán chừng anh ấy là thân thích nhà tớ.”
“Có ý gì?” Tô Lệ Vãn không hiểu.
“Liễu Hạ Huệ*.” Liễu Y Nam bĩu môi: “Có phải là tớ thật sự không có sức quyến rũ không? Cả hai đều ngủ cùng một giường rồi, anh ấy lại chẳng có một chút hành động nào với tớ.”
(*Liễu Hạ Huệ: Tên thật là Triển Cầm, tên tự là Quý, người đất Liễu Hạ, nước Lỗ, thời Xuân Thu, nổi tiếng là một chính nhân quân tử.)
“Ha ha ha ha ha ha ha ha.” Tô Lệ Vãn đập bàn cười như điên: “Cậu xem cái dáng vẻ chưa thỏa mãn dục vọng của cậu xem.”
Liễu Y Nam trừng cô ấy một cái: “Không liên quan đến cậu!”
“Nghiêm chỉnh mà nói, có phải là cậu muốn ngủ với anh ta khong? Ý tớ là cái loại ngủ trong đầu cậu ấy.”
“Cậu nói thử xem?”
“Cũng phải, cậu vì anh ta mà thủ thân như ngọc bao nhiêu năm như vậy.”
Tô Lệ Vãn nói xong lại bị cô trừng một cái.
Nói vậy là nói quá, nhưng Liễu Y Nam thừa nhận, cô muốn ngủ với anh, tình ái là chuyện tốt đẹp, cô muốn làm chuyện đó với người mà cô thích.
Nhưng người cô thích lại không thích cô, ôi đau lòng.
“Vậy, nếu không thì cậu bỏ thuốc anh ta?” Tô Lệ Vãn đề nghị.
“Có thể đưa ra ý kiến có tính xây dựng hơn không?”
“Nội y tình thú? Quyến rũ anh ta?”
Liễu Y Nam lắc đầu.
“Cậu dự định chỉ ngủ với anh ta một lần hay là định ngủ với anh ta đến thiên hoang địa lão?” Tô Lệ Vãn hỏi cô.
“Ngủ một lần đi.”
“Cậu không nghĩ tới, dùng sức hấp dẫn của bản thân khiến anh ta yêu cậu?”
Liễu Y Nam cười khổ một tiếng: “Nếu tớ có sức hấp dẫn này thì anh ấy đã sớm yêu tớ rồi, nhiều năm như vậy, tớ cũng phải nhìn rõ bản thân mình rồi.”
“Ôi.” Tô Lệ Vãn ôm cô một cái: “Yêu thầm người ta khiến cho cậu nhận hết tủi thân.”
“Ừm.” Liễu Y Nam giả vờ khóc.
Tô Lệ Vãn buông cô ra: “Cậu vẫn nên bỏ thuốc anh ta đi.”
Liễu Y Nam thở dài: “Nếu không phải thân thể bà ngoại anh ấy không tốt, cậu cho rằng anh ấy sẽ kết hôn với tớ?”
“Nhưng tớ thấy ấy, anh ta luôn có chút tâm tư không bình thường nhỉ? Nếu không thì vì sao không tìm người khác mà lại tìm cậu kết hôn?” Tô Lệ Vãn hỏi cô.
“Tìm ai? Tìm Lương An? Không được đâu, người hiểu tận gốc rễ cũng chỉ có tớ, hơn nữa nhà tụi tớ cần tiền, cũng coi như là đôi bên cùng có lợi không phải sao?”
“Ờ.” Tô Lệ Vãn bĩu môi: “Nhưng tớ luôn cảm thấy, nghe cậu và Tiêu Mộ Hòa hình dung thì Lộ Thịnh không giống loại người này, nếu anh ta không có một chút ý gì với cậu thì anh ta sẽ không làm được chuyện này đâu.”
“Nếu anh ấy có một chút ý với tớ giống cậu nói.” Liễu Y Nam khoa tay múa chân: “Tớ sẽ gọi cậu là ba.”
“Ai mà thèm tiếng ba này của cậu.” Tô Lệ Vãn nghĩ tới điều gì đó, tiếp tục hỏi cô: “Chuyện cậu lĩnh chứng Tiêu Mộ Hòa biết chưa?”
“Không biết.” Liễu Y Nam dừng lại một chút: “Vẫn chưa nói với cậu ấy.”
“Cậu nói, cậu ta ra nước ngoài một chuyện, lúc trở về thì cậu đã lập gia đình rồi, cậu ta có kinh ngạc không?” Tô Lệ Vãn hỏi cô.
“Không biết.” Liễu Y Nam lắc đầu.
Ăn cơm trưa với Tô Lệ Vãn xong, Liễu Y Nam mang theo Không Biết đến viện dưỡng lão ở vùng ngoại thành một chuyến.
“Bà ngoại.” Liễu Y Nam đẩy cửa phòng đi vào.
“Ôi chao, Liễu Liễu tới rồi?” Quách Tố Trân kéo cái ghế một cái: “Nào nào nào, mau tới ngồi.”
“Bà ngoại, cháu mua một chút trái cây cho bà, có chuối, thanh long và kiwi, bà nhớ ăn đó.” Liễu Y Nam để trái cây lên tủ.
“Tới thì tới, mang nhiều đồ như vậy làm gì?” Quách Tố Trân kéo tay cô qua: “Có phải là Tiểu Thịnh lại ra nước ngoài rồi không? Hôm qua nó gọi điện thoại cho bà, nói phải ra nước ngoài hai tuần.”
“Dạ vâng.” Liễu Y Nam gật gật đầu: “Buổi sáng đi rồi ạ.”
“Lần sau bà ngoại nói với nó giúp cháu, kết hôn rồi sao có thể để cháu dâu xinh đẹp của chúng ta ở nhà được.”
“Bà ngoại, anh ấy bận mà.”
“Ài!” Quách Tố Trân giả vờ nghiêm mặt: “Bận vớ vẩn, công việc làm sao quan trọng bằng cháu.”
Hai bàn tay già nua có chút run rẩy nắm lấy tay Liễu Y Nam: “Liễu Liễu à, thân thể của bà, chính bà hiểu rõ, hai đứa cũng biết, chỉ là chuyện một hai năm thôi, bà ngoại ấy à, hy vọng duy nhất chính