Liễu Y Nam cảm thấy Lộ Thịnh là một người rất khó cãi nhau với người khác, dù sao thì khuôn mặt của anh chỉ cần không nói lời nào đã cho người ta một cảm giác rất khó dây vào.
Đều nói tính tình Lộ Thịnh không tốt, thật ra không phải, Liễu Y Nam ngược lại cảm thấy tính tình anh rất tốt, cô không tưởng tượng ra được, Lộ Thịnh ầm ĩ cãi nhau sẽ là bộ dáng gì. Cô cũng không biết người có thể cãi nhau ầm ĩ với Lộ Thịnh là ai,
Đúng như Liễu Y Nam nghĩ, Lộ Thịnh từ nhỏ đến lớn đều không cãi nhau với người ta, anh cảm thấy cãi nhau là cách thức không thể giải quyết được vấn đề nhất.
Đương nhiên, quan điểm mà anh giữ vững nhiều năm như vậy dường như hôm nay lại hoàn toàn không dùng được trên người Liễu Y Nam.
“Anh giận sao? Chỉ vì chỗ ngồi à?” Liễu Y Nam có chút không hiểu, lại có chút không cho là đúng.
Lái xe vào bãi đỗ dưới hầm, Liễu Y Nam cảm thấy khuôn mặt của Lộ Thịnh so với bãi đỗ xe này còn đen hơn.
“Vợ của anh bị người ta tưởng là bạn gái của người đàn ông khác, cho nên anh nên vui vẻ sao?” Lộ Thịnh đậu xe xong thì quay đầu nhìn cô.
“Đừng như vậy mà, em sai rồi, chỉ là tụi em quen rồi, lúc ba người tụi em hẹn ăn cơm thường xuyên ngồi như thế.” Liễu Y Nam cảm thấy anh có chút chuyện bé xé ra to.
Lộ Thịnh gật đầu: “Quen rồi.”
“Sau này em nhất định sẽ chú ý.” Liễu Y Nam nhấc tay thề: “Em cam đoan.”
“Liễu Y Nam, em quen với tất cả phương thức ở chung của em và Tiêu Mộ Hòa, nhưng em vẫn chưa quen với việc anh đã là chồng em.” Lộ Thịnh đẩy cửa ra xuống xe, Liễu Y Nam xuống xe theo.
“Không phải, anh cũng có chút nói quá rồi.” Liễu Y Nam cũng có chút tức giận: “Nhiều năm em và Tiêu Mộ Hòa đều như vậy, nhất thời vẫn chưa sửa được.”
Mỗi một câu nói của Liễu Y Nam đều giống như tưới một bình dầu lên ngọn lửa của Lộ Thịnh.
“Vậy em cần bao lâu mới có thể sửa được đây? Năm năm? Mười năm? Hay là cả đời đều không muốn sửa?” Lộ Thịnh dừng bước lại quay đầu nhìn cô.
Liễu Y Nam nhíu mày híp mắt nhìn anh: “Hai ngày nay bà đi của anh tới à? Cố tình gây sự vì chuyện đơn giản.”
Sau khi về nhà hai người thăng cấp cuộc cãi nhau thành chiến tranh lạnh, nhưng Liễu Y Nam càng nghĩ càng giận, hai ngày nữa là cô phải đi rồi, tâm tình vốn có chút sa sút, anh còn muốn bắt lỗi nhỏ nữa.
Liễu Y Nam nhìn thời gian trên điện thoại, cô muốn xem xem anh muốn chiến tranh lạnh với cô bao lâu.
Ba tiếng sau, ngày hôm nay đều sắp qua rồi, Liễu Y Nam không đợi được Lộ Thịnh, ngược lại đợi được một cuộc điện thoại.
Cuộc gọi tới là Tô Lệ Vãn, nhưng người nghe máy lại là giọng đàn ông.
“Được rồi, tôi biết rồi, tôi tới ngay.” Liễu Y Nam cúp điện thoại, thay quần áo rồi chạy tới thư phòng tìm Lộ Thịnh.
“Vãn Vãn cậu ấy uống say rồi, bây giờ em phải đi đón cậu ấy… anh…”
“Được, để anh thay quần áo.” Lộ Thịnh tắt máy tính đi, đứng dậy thay đồ.
Hai người lái xe đến dưới lầu nhà Tô Lệ Vãn, Liễu Y Nam gọi điện thoại vào máy Tô Lệ Vãn, chưa tới hai tiếng đã kết nối, trên chiếc xe đậu cách đó không xa có một người đi xuống, Liễu Y Nam cúp máy đi qua.
“Vãn Vãn đâu?” Liễu Y Nam hỏi người đàn ông kia.
“Ở trên xe. Trước đó tôi nghe nói bố mẹ cô ấy gần đây ở nhà, tôi nghĩ đưa cô ấy về nhà như vậy hình như không tốt lắm, cho nên chỉ có thể tìm cô.
Liễu Y Nam đi tới bên cạnh xe, trông thấy nhãn hiệu chiếc xe của người đàn ông kia, Liễu Y Nam liền biết, nhãn hiệu xe cùng loại với chìa khóa xe ngày đó cô nhìn thấy ở nhà Tô Lệ Vãn.
“Để tôi.” Người đàn ông tiến vào chỗ ngồi phía sau, ôm Tô Lệ Vãn ra ngoài.
Lần đầu tiên nhìn thấy Tô Lệ Vãn uống say như vậy, lúc cô nhận lấy thì cô ấy đã giống như một bãi bùn nhão rồi, Liễu Y Nam hoàn toàn không tiếp nổi cô ấy.
“Cô xem đưa lên lầu hay là…” Người đàn ông hỏi Liễu Y Nam.
“Chúng ta đưa về nhà nhé?” Liễu Y Nam hỏi Lộ Thịnh: “Nếu như bị chú dì trông thấy cậu ấy như vậy, đoán chừng ngày này năm sau em liền đốt vàng mã cho cậu ấy mất.”
“Được.” Lộ Thịnh hỗ trợ đỡ một tay.
“Sao anh có thể để cậu ấy uống thành như vậy? Cố tình đúng không?” Liễu Y Nam nhìn người đàn ông kia liền giận.
“Liễu tiểu thư.” Người đàn ông đút tay vào túi: “Đầu tiên, vì sao cô ấy uống thành như vậy, cô có thể đợi cô ấy tỉnh lại rồi hỏi cô ấy, nhưng tuyệt đối không phải là vì tôi. Thứ hai, nếu như tôi không ngăn cản, hiện tại có thể cô ấy đều muốn uống vào bệnh viện rồi.”
Liễu Y Nam bĩu môi: “Vậy thì cũng anh cũng không thoát khỏi liên can, anh tên gì… lỡ như cậu ấy có chuyện gì, tôi còn phải tìm anh.”
“Sở Hoàn.”
Quả nhiên là Sở bá chủ kia.
“Anh giúp em đỡ cậu ấy một chút.” Liễu Y Nam muốn bảo Lộ Thịnh đỡ một chút, cô định gọi điện thoại cho ba mẹ Tô Lệ Vãn, Sở Hoàn đi trước một bước nhận lấy.
Liễu Y Nam nói với mẹ Tô hôm nay Tô Lệ Vãn có uống chút rượu, không yên lòng để cô ấy về nhà nên ở nhà bọn họ, mẹ Tô đối với Liễu Y Nam vô cùng yên tâm, đương nhiên cũng không nói gì.
Tô Lễ Vãn bị bọn họ chuyển đến dời đi, ngược lại tỉnh lại, ngồi ghế sau của xe Lộ Thịnh dựa lên người Liễu Y Nam.
“Liễu Liễu, cậu bảo Tiêu Mộ Hòa lái chậm một chút… anh ta nghe cậu.” Tô Lệ Vãn say khướt nói.
Liễu Y Nam liếc mắt: “Đây không phải là Tiêu Mộ Hòa, là con rể cậu.”
“A… con rể tớ à..” Tô Lệ Vãn gật đầu: “Con gái à… tốt đẹp với con rể nha… đừng có đòi ly hôn nữa…”
Lộ Thịnh nhìn bọn họ qua kính chiếu hậu một cái.
Liễu Y