Liễu Y Nam cảm thấy mình có thể có chút không tim không phổi, cãi nhau xong rồi mà còn có thể ngủ rất ngon. Buổi sáng lúc tỉnh lại, bên cạnh trống không, nhất thời cô cũng không biết là Lộ Thịnh không ngủ bên cạnh cô hay là anh dậy sớm rồi.
Trường học cho cô hai ngày nghỉ ngơi, hôm nay cô không cần đến cơ quan đi làm, ngày mai trực tiếp đến Lộ Xuyên báo cáo.
Tô Lệ Vãn gọi điện thoại cho cô.
“Liễu Liễu, tớ ở nhà cậu sao?”
“Phải.” Giọng nói Liễu Y Nam rất lạnh nhạt.
“Bây giờ tớ có thể ra khỏi phòng không? Tớ mắc tiểu.”
Liễu Y Nam đi ra khỏi phòng ngủ, Lộ Thịnh không ở nhà, cô mở cửa phòng khách ra, chỉ về một hướng: “Nhà vệ sinh ở đó.”
Tô Lệ Vãn sửng sốt một giây, lập tức lao đi nhà vệ sinh.
Liễu Y Nam từ phòng khách đi ra, trước cửa sổ sát đất là một mảnh hỗn độn, có đồ trang trí nát vụn, còn có điện thoại di động của anh.
“Hai người… tối hôm qua cãi nhau?” Tô Lệ Vãn đứng bên cạnh cô, yên lặng mở miệng.
Liễu Y Nam quay đầu lặng lẽ nhìn cô ấy: “Tối hôm qua nếu như đưa cậu lên lầu để ba mẹ cậu giết chết cậu thì hôm nay sẽ không có tình cảnh này, cậu biết không?”
“Hì hì…” Tô Lệ Vãn nịnh nọt cười một tiếng: “Liễu Liễu, đừng chấp nhặt với người uống say có được không?”
“Tớ không chấp nhặt với cậu, tớ giết cậu!”
Tô Lệ Vãn co cẳng liền chạy, Liễu Y Nam ở phía sau đuổi theo cô ấy, cuối cùng bị cô đè xuống ghế sô pha đánh một trận.
“Tớ thật sự, rượu tối hôm qua đều sắp bị cậu đánh cho ói ra rồi.” Tô Lệ Vãn xoa xoa bụng.
“Đáng đời cậu!” Cơn giận của Liễu Y Nam còn chưa tan.
“Ba ơi! Con sai rồi, con thật sự sai rồi! Con tự vả miệng được không?” Tô Lệ Vãn khẽ vỗ miệng mình mấy cái.
“Ta thưởng cho ngươi nhất trượng hồng.”
“Tạ Liễu phi nương nương ban thưởng.”
Liễu Y Nam dựa trên ghế sô pha, nhìn lên trần nhà: “Vãn Vãn, có phải là tất cả mọi người đều cảm thấy Tiêu Mộ Hòa thích tớ không?”
Trong lòng Tô Lệ Vãn lộp bộp một cái: “Không phải sao?”
Liễu Y Nam nhàn nhạt cười một tiếng: “Đó là thích sao? Anh ấy chỉ xem nhầm tình bạn thành thích thôi.”
Tô Lệ Vãn giữ tư thế giống như cô: “Vậy tại sao anh ta không thích tớ? Liễu Liễu, cậu biết không? Tớ suýt chút nữa ngủ với anh ta rồi.”
“Cái gì?” Liễu Y Nam bắn lên nhìn cô ấy.
“Suýt chút nữa!” Tô Lệ Vãn lại kéo cô về tư thế cũ: “Sau này anh ta phát hiện ra không làm tiếp được với tớ. Thật ra Liễu Liễu à, tớ và anh ta là người giống nhau, tụi tớ đối với người mình thích, trước giờ đều chưa từng cố gắng, cho nên anh ta không chiếm được cậu, tớ cũng không chiếm được anh ta.”
“Cậu thích Tiêu Mộ Hòa?” Liễu Y Nam quay đầu hỏi cô ấy.
“Cậu xem, vẫn là Tiêu Mộ Hòa mạnh hơn tớ một chút, tớ thích anh ta cậu cũng không phát hiện ra, anh ta thích cậu rất nhiều người đều nhìn ra rồi.”
Trầm mặc một hồi, Tô Lệ Vãn tiếp tục mở miệng: “Cho nên Liễu Liễu à, tớ rất hâm mộ cậu, cậu thích Lộ Thịnh, cậu gả cho Lộ Thịnh, tốt biết bao nhiêu.”
“Tốt sao? Cậu xem đồ dưới đất này một chút? Tốt chỗ nào?” Liễu Y Nam thở dài: “Thật ra suy nghĩ kỹ một chút, tớ dường như cũng không cố gắng, chỉ là vận may rất tốt nên mới gả cho anh ấy.”
“Được rồi đó, nếu nói như vậy thì càng khinh người hơn, cậu cùng với loại người lên lớp thì ngủ, tùy tiện thi thì max điểm khác nhau chỗ nào?” Tô Lệ Vãn cười cười: “Đừng có mà thân ở trong phúc không biết được phúc, tiểu sảo di tình*. Nói chuyện đàng hoàng với anh ấy một chút, nói cho anh ấy biết, cậu thích anh ấy nhiều năm như vậy, tớ cũng không tin anh ấy không cảm động.”
*Ý nói thỉnh thoảng cãi nhau một chút giúp gia tăng tình cảm.
“Chờ tớ trở về từ Lộ Xuyên đi. Tớ đều nói tất cả cho anh ấy biết, nhưng trong khoảng thời gian này tớ muốn anh ấy khó chịu chết.” Liễu Y Nam ngẫm lại vẫn rất giận: “Tớ phải đi phát tiết một chút.”
Phát tiết mà Liễu Y Nam nói chính là đến khu trò chơi điện tử chơi trò chơi, mỗi lần chỉ cần cô không vui, liền đến khu trò chơi điện tử, mua 200 tiền xu trò chơi đi gắp thú, 200 xu kết thích còn không vui, lại mua thêm 200 xu. Có một lần cô mua 400 xu trò chơi mà ngay cả một con gấu bông cũng không gắp được, nhân viên phục vụ ở khu trò chơi trực tiếp đưa cho cô một con lớn nhất.
Lúc Tiêu Mộ Hòa đi đến bên cạnh cô, cô đang gắp một con Pikachu, đồ gắp bị lỏng, thú bông rớt xuống, Liễu Y Nam không nói hai lời lại ném vào hai xu.
“200 xu lần thứ nhất?” Tiêu Mộ Hòa hỏi cô.
“Lần thứ hai.” Liễu Y Nam nhìn chằm chằm cần gắp, trông thấy cần gắp đi xuống gắp lấy thú bông, cần gắp lung lay, thú bông rớt xuống.
“Chưa gắp được cái nào?”
“Ừm…”
Máy gắp thú là vấn đề xác suất, đến số lần nhất định, thú bông tự nhiên sẽ gắp được. Gắp thú bông ở khu trò chơi này nhiều lần như vậy, Liễu Y Nam đều có thể đánh giá được từ lực gắp của đồ gắp mà biết lúc nào thì có thể gắp được thú vông.
Mà lúc tâm tình cô cực kỳ không tốt, mỗi lần cảm thấy sắp gắp được rồi cô liền từ bỏ máy gắp này, Tiêu Mộ Hòa biết, khi nào cô gắp được một con thì chủ yếu là cho nguôi giận thôi.
400 xu kết thúc, cô chưa gắp được một cái nào.
“Sao anh lại đến?” Hai người ngồi ở trên ghế dài lộ thiên trên tầng cao nhất của trung tâm thương mại.
“Tô Lệ Vãn gọi điện thoại cho anh, nói em tâm tình không tốt, cơ hội của anh tới rồi.” Tiêu Mộ Hòa cười nói.
“Cậu ấy thật đúng là muốn ăn đòn.” Liễu Y Nam nhìn về phía xa.
“Cô ấy đang trả thù anh, cũng là đang giúp anh giải thoát. Để cho anh có được sự thống khoái ở chỗ em.”
“Vì sao không thích cậu ấy?” Liễu Y Nam hỏi anh.
“Vậy vì sao em không thích anh?” Tiêu Mộ Hòa hỏi lại cô.
“Dung mạo anh xấu.”
“Cách trả lời này của em, anh không có cách nào tiếp thu được, Tô Lệ Vãn ngược lại rất xinh đẹp.”
“Anh thật sự thích em sao?” Liễu Y Nam hỏi anh.
“Thích.” Tiêu Mộ Hòa thành thật trả lời.
“Vì sao chưa bao giờ nói cho