“Trở về… phòng.’’ Giọng nói Liễu Y Nam trở nên hơi khàn khàn, trong nhà còn có một chú chó, vẫn luôn có chút bận tâm.
Có lẽ phải đưa việc chuyển Không Biết đến chỗ khác vào lịch trình hàng ngày của Lộ Thịnh, nó ở nhà khiến hai người bọn họ mất đi một chút lạc thú.
“Ở đây, được không?’’ Bàn tay Lộ Thịnh xoa xoa ngực cô, Liễu Y Nam cảm thấy bàn tay nóng rực của anh như muốn thiêu đốt bộ ngực cô.
“Không được.’’ Liễu Y Nam nắm cổ tay anh, bảo anh dừng lại: “Còn có… Chó.’’
Lộ Thịnh liếc mắt nhìn Không Biết một cái, Không Biết sủa hai tiếng gâu gâu, tủi thân quỳ rập trên mặt đất.’’
“Anh cảm thấy có thể nó sẽ biết phi lễ chớ nhìn.’’ Lộ Thịnh quay đầu lại nhìn Liễu Y Nam.
“Em cảm thấy anh có thể tự mình giải quyết.’’ Liễu Y Nam khẽ mỉm cười đẩy anh ra khỏi người mình.
“Không, anh không thể.’’ Lộ Thịnh nắm cổ tay cô kéo vào phòng ngủ.
Dùng sức đóng cửa lại rồi đè cô ở phía sau cánh cửa, ôm chặt eo cô vào người, Liễu Y Nam cảm giác được cả người anh đều đang ở trên người mình.
“Ưm…’’ Liễu Y Nam bị anh hôn đến thần hồn điên đảo, đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, cô đấm đấm vào bả vai anh: “Em hỏi anh, em là người đầu tiên của anh đúng không?’’
“Đúng vậy.’’ Lộ Thịnh trực tiếp trả lời.
“Vậy anh…’’ Liễu Y Nam cúi đầu nhìn yết hầu anh: “Có phải đã từng bóc bánh trả tiền với người khác rồi đúng không?’’
“Trong đầu em đang suy nghĩ chuyện gì vậy?’’ Lộ Thịnh cau mày.
“Lần đầu tiên của anh… Rất… Rất lợi hại… Không hề giống lần đầu tiên chút nào…’’
“Em biết lần đầu tiên sẽ như thế nào sao?’’ Lộ Thịnh nhướn mày hỏi cô.
“Em không biết…’’ Liễu Y Nam ngước mắt nhìn anh: “Nhưng dù sao anh cũng quá thuần thục.’’
“Ừ, đã từng làm mấy chuyện đó với em vô số lần trong giấc mơ.’’
Liễu Y Nam đỏ mặt, cúi đầu mắng anh: “Biến thái.’’ Ngẫm nghĩ một lát, cô lại nói: “Em lại không dám nằm mơ thấy anh, em sợ nếu được ở bên cạnh anh trong giấc mơ thì hiện thực sẽ hoàn toàn ngược lại. Càng sợ nhìn thấy chúng ta không được ở bên nhau trong mơ, buồn biết bao nhiêu.’’
“Anh không giống.’’ Lộ Thịnh cầm tay cô vòng qua cổ mình: “Anh tin rằng tất cả những mộng tưởng sẽ trở thành sự thật.”
Lộ Thịnh lại hôn lên môi cô lần nữa, Liễu Y Nam phát ra một tiếng rên rỉ trong vô thức, không nhịn được ưỡn ngực dán chặt vào lồng ngực anh.
“Chờ… Chờ một chút.’’ Liễu Y Nam nhìn thấy chiếc nhẫn sáng lấp lánh trên ngón tay đang ôm cổ anh, cô lại đẩy anh ra một lần nữa.
“……”Từ trước đến nay Lộ Thịnh chưa từng phải chịu đựng dày vò như thế.
“Chiếc nhẫn kia cũng thiết kế vì em sao?’’
“Đúng vậy.’’ Lộ Thịnh cọ cọ vào mũi cô, “Nói gì đi nữa thì muốn em gả cho anh cũng phải chuẩn bị nhẫn chứ.
“Hoá ra anh có âm mưu từ trước.’’ Liễu Y Nam hờn dỗi nói, nhưng lại không nghe thấy bất cứ sự oán giận nào trong đó.
“Có thể làm chính sự được chưa…’’ Lộ Thịnh sờ sờ lưng cô, giọng nói khàn khàn: “Anh sắp nổ tung rồi.’’
Bàn tay anh theo vòng eo trượt xuống mông cô, nâng mông rồi bế cô lên.
Hai chân Liễu Y Nam quấn chặt lấy eo anh, hai tay ôm lấy mặt anh, cô cúi đầu, anh ngửa đầu.
Lộ Thịnh xoay người, ném Liễu Y Nam xuống giường, quỳ xuống ở bên cạnh xé chiếc áo sơ mi trên người cô, Liễu Y Nam nhìn thấy cúc áo sơ mi vẽ thành một đường vòng cung trên không trung rồi lẻ loi nằm trên mặt đất.
“Hỏng mất rồi.’’ Liễu Y Nam hờn dỗi nói.
“Mua cái mới.’’ Lộ Thịnh ghé sát vào tai cô: “Mua thêm nhiều cái nữa.’’
Mua thêm nhiều cái nữa để cho anh xé sao?
Hai tay nắm hai luồng tròn trịa trên ngực cô, xoa nắn từng chút từng chút một.
“A… Nhẹ một chút.’’ Liễu Y Nam nhìn anh, cắn cắn môi: “Xoa đến hỏng rồi.’’
Lộ Thịnh khẽ mỉm cười: “Sẽ không hỏng đâu.’’ Nói rồi càng dùng sức xoa mạnh thêm vài cái: “Áo lót hỏng thì mua cái mới, còn ngực em… Càng xoa nó sẽ càng lớn.’’
Kéo áo lót trên người cô xuống, mắc dưới bầu ngực non nớt. Lộ Thịnh ép hai luồng thịt tròn trịa vào giữa, hai nhũ hoa kết hợp lại gần nhau, bị anh ngậm lấy.
“Ưm….” Liễu Y Nam cảm thấy hơi lạnh sau khi cởi quần áo, nhưng trong người lại vô cùng khô nóng.
Trong khi đầu lưỡi liếm láp đầu vú, tay của anh cũng không nhàn rỗi, hai tay không ngừng xoa nắn bầu vú non nớt của cô.
Dưới mũi Liễu Y Nam thấm ướt những giọt mồ hôi li ti, cô vặn vẹo cơ thể, càng muốn nhiều hơn nữa.
Buông tha bầu ngực mềm mại, anh lại cúi người hôn lên môi cô, hai tay thành thục cởi bỏ cúc quần cô rồi kéo luôn cả chiếc quần lót nhỏ xuống. Ở giữa quần lót nhỏ xuất hiện một vệt nước màu sẫm, lúc cởi ra còn kéo theo một sợi chỉ bạc nho nhỏ.
Lộ Thịnh nhanh chóng cởi quần áo trên người mình rồi tiện tay cầm lấy chiếc khăn quàng cổ mỏng mà Liễu Y Nam vắt trên ghế.
“Hả?’’ Liễu Y Nam không biết anh định làm gì.
“Đừng nhúc nhích.’’ Lộ Thịnh bịt chiếc khăn quàng cổ lên mắt cổ rồi thắt nút sau gáy.
“Đừng.’’ Mặc dù khăn quàng cô rất mỏng nhưng vẫn không thể nhìn thấy ánh sáng, Liễu Y Nam có thể cảm nhận được rõ ràng bóng tối ngay trước mặt.
“Ngoan, một lát nữa hẵng lấy xuống.’’
Lộ Thịnh giữ chặt bàn tay đang muốn kéo khăn quàng cổ xuống của cô, lật người cô lại, để cô quỳ gối trên giường, hai tay bị anh bắt chéo ra sau lưng.
Liễu Y Nam không nhìn thấy bất cứ thứ gì, nhưng lại biết rõ tư thế lúc này của mình xấu hổ đến nhường nào, miệng huyệt nhỏ đã sớm ướt át đến rối tinh rối mù, Lộ Thịnh xoa xoa chất lỏng ẩm ướt trơn trượt, ngón tay từ từ bị cô hút vào.
“Sao lại hút chặt thế này, hử?’’ Lộ Thịnh ghé sát bên tai cô, ngón tay không ngừng ra ra vào vào.
Cô bị anh giữ chặt tay: “Cởi ra… a…. Cởi ra, được không?’’
“Đợi lát nữa.’’ Lộ Thịnh buông tay cô ra: “Không được cởi xuống.’’
Liễu Y Nam chống tay ở trên giường, vểnh mông lên, Lộ Thịnh rút ngón tay ra, ngón tay ướt át xoa xoa trên tấm lưng mịn màng của cô, Liễu Y Nam cảm nhận được một cảm giác lạnh lạnh truyền đến.
“Bịt mắt rồi, có phải càng cảm thấy kích thích hơn không.’’ Lộ Thịnh hỏi cô.
Liễu Y Nam lắc đầu, nước mắt giàn giụa tràn khoé mi, nhưng lại bị chiếc khăn quàng cổ thấm hút.
Gậy thịt anh cọ cọ qua lại giữa kẽ mông, càng cọ càng ướt.
Lộ Thịnh ướt, Liễu Y Nam cũng ướt.
Liễu Y Nam quay đầu lại, không nhìn thấy mặt anh, cô rất muốn hôn anh, nhưng lại không biết nên hôn ở đâu. Cô bĩu môi, phát ra tiếng “ưm ưm” ra hiệu.
“Hử?’’ Giọng nói của Lộ Thịnh dừng lại bên tai cô.
“Muốn hôn sao?’’
Dưới thân Lộ Thịnh căng chặt, cô vô cùng am hiểu làm thế nào để câu hồn anh.
Hai tay vòng đến trước ngực cô, ôm trọn hai luồng thịt mềm mại, đặt môi lên đôi môi mềm mại đang mím chặt của cô, cả tay lẫn miệng đều hoạt động, Liễu Y Nam không nhịn được mà vặn vẹo mông, vuốt ve gậy thịt sưng phồng của anh.
“Fuck.’’ Lộ Thịnh nhỏ giọng mắng một tiếng.
Đây là lần đầu tiên Liễu Y Nam nghe thấy anh nói tục, nhưng lại không hề khó chịu giống như trong tưởng tượng, thậm chí cô còn cảm thấy một chút gợi cảm quyến rũ.
Bộ lọc tình yêu*, thật đáng sợ.
(*Ý của câu nói này, trong mắt người yêu chỉ thấy những điểm tốt của đối phương.)
“Chơi chết em.’’ Lộ Thịnh buông đôi môi cô ra, cắn mạnh vào bả vai cô.
“A…’’ Liễu Y Nam không có dấu hiệu dừng lại, mức độ vặn vẹo cái mông quyến rũ càng lớn hơn nữa.
Thực sự rất muốn.
Lộ Thịnh cầm gậy thịt của mình, không ngừng cọ xát ở miệng huyệt, thử thăm dò đi vào một chút rồi lại rút ra. Hai đầu vú cứng rắn của cô kép giữa ngón tay anh, thỉnh thoảng cọ cọ vào lòng bàn tay anh khiến hai người đều tê dại.
Anh chuyển động thắt lưng, gậy thịt thẳng tiến vào một đoạn đã bị cô chặt chẽ hút lấy, tiết ra thứ chất lỏng ẩm ướt, Lộ Thịnh “phụt” một tiếng, hoàn toàn đi vào.
Lúc rời khỏi người cô, khó khăn lắm chỉ còn một cái quy đầu, Liễu Y Nam hừ hừ hai tiếng bày tỏ sự bất mãn của mình, cô ngồi dậy dựa lưng vào lồng ngực anh, rầm rì nói “Muốn.’’
“Muốn cái gì?’’ Lộ Thịnh hỏi cô.
“Muốn anh, cắm vào trong.’’ Liễu Y Nam muốn vuốt ve gậy thịt anh, nhưng lại bị anh né tránh.
“Nói, muốn dương vật của ông xã…’’