Ngày hôm sau, Liễu Y Nam có một buổi hội nghị vào buổi sáng, nhất định phải đến trường, cô không đánh thức Lộ Thịnh dậy mà tự ngồi tàu điện ngầm đến trường mẫu giáo.
Suốt một buổi sáng bận rộn và mệt mỏi, Liễu Y Nam đã xin nghỉ phép vào buổi chiều.
Lúc đầu cô còn tưởng buổi hẹn uống trà chiều của Hạ Tiêu chỉ là những lời nói xã giao cho có lệ, nhưng lại không ngờ cô ta thực sự hẹn Liễu Y Nam.
Chỗ hẹn mà Hạ Tiêu chọn nằm ngay bên cạnh Đại Tư, Liễu Y Nam đi ra từ cửa hông, chỉ đi mấy bước đã đến nơi, lúc cô đi vào liền thấy Hạ Tiêu đang ngồi trên ghế sô pha nghịch điện thoại di động.
“Hello, tôi gọi cho cô một ô long đào nhé?” Hạ Tiêu rót cho cô một ly.
“Ừm, không sao.’’ Liễu Y Nam cởi áo khoác treo ở một bên “Chỗ này không tiện dừng xe đúng không?’’
“Ừ, khó khăn lắm mới có thể tìm được một chỗ đậu xe. Đúng lúc phải đi xử lý chút việc nên trốn việc buổi chiều ở công ty, dù sao hôm nay Lộ Thịnh cũng đi vắng, ông chủ không đến công ty thì không có lý do gì để không bỏ việc, đúng không?’’ Hạ Tiêu tươi cười nói.
Liễu Y Nam nhấp một ngụm trà, vị đào nồng đậm nhưng vị trà lại vô cùng thanh đạm: “Cảm ơn bánh Palmier lần trước cô mua, ăn rất ngon.’’
Hạ Tiêu xua xua tay: “Không cần khách khí, tháng sau tôi sẽ trở lại Canada một chuyến, đến lúc đó tôi lại mua một hộp cho, dù sao cũng tính cho Lộ Thịnh hết mà.’’
“Cô và Lộ Thịnh vẫn…khá tốt nhỉ.’’ Thực ra Liễu Y Nam cảm thấy có lẽ giữa Lộ Thịnh và Hạ Tiêu không có gì, nhưng cô không thể làm như không nghe thấy những gì mình đã nghe trong thang máy được.
“Hả? Tại sao trong ánh mắt và lời nói của cô, tôi lại thấy được cô nghĩ giữa tôi và Lộ Thịnh có gì đó mờ ám nhỉ?” Hạ Tiêu nhìn vẻ mặt thành thật của Liễu Y Nam: “Không phải chứ, cô thực sự cho rằng giữa chúng tôi có gì sao?’’
“Nhưng ngày hôm đó tôi đã nghe được một ít chuyện giữa hai người trong công ty.’’
“Ồ, cô đang nói những tin đồn kia á? Tôi cũng loáng thoáng có nghe nói, nhưng sau đó tôi đã bác bỏ những tin đồn đó rồi.’’ Hạ Tiêu lấy khăn giấy lau miệng: “Tôi còn hỏi Lộ Thịnh, anh ta nói mình không nghe được, một ông chủ như anh ta, không đi đến WC nữ hay là phòng trà nước thì sẽ không biết được nhiều nguồn tin tức, ngay cả những tin đồn giữa nhân viên cũng không biết.’’
“Cho nên, ở Canada, hai người…’’
“Hoàn toàn trong sạch nhé, tôi sẽ không thích một người hay làm ra vẻ, già mồm cãi láo và ngoan cố như anh ta đâu.’’ Nói xong, Hạ Tiêu lại cảm thấy đang ở trước mặt Liễu Y Nam mà mình lại nói xấu chồng của cô ấy như vậy thì hình như không tốt cho lắm, thế là thè lưỡi nói: “Đừng nói về anh ta nữa, tôi đã rất tò mò về cô nhiều năm rồi, cô không khác trên ảnh chụp là bao, lúc nãy khi cô vừa mới đi vào, thực sự rất giống một cô sinh viên xinh đẹp.’’
“Ảnh chụp? Ảnh chụp gì?’’ Liễu Y Nam hỏi.
“Là ảnh tốt nghiệp của cô ấy, lần đó Chu Trạm không cẩn thận làm vỡ khung ảnh của Lộ Thịnh, bên trong khung ảnh là ảnh của cô, hắn ta sợ muốn chết nên vội vội vàng vàng đẩy nó lên đầu tôi.’’ Hạ Tiêu chậm rãi giải thích cho cô: “Lộ Thịnh rất quý bức ảnh kia, từ đó về sau anh ta không cho phép Chu Trạm bước vào thư phòng của mình nữa.’’
“Ảnh tốt nghiệp?’ Đợi một chút?’’ Liễu Y Nam đột nhiên nghĩ tới: “Tại sao cô lại tò mò về tôi nhiều năm như thế?’’
“Tôi chỉ muốn biết bông hoa có thể khiến Lộ Thịnh ngã quỵ dưới chân mình có dáng vẻ như thế nào thôi, nói thật, nhiều năm như thế mà tôi và Chu Trạm chỉ mới nhìn thấy ảnh của cô, sao có thể không tò mò về cô cơ chứ, trước đó bé Molly đã từng nói với tôi rằng cô rất tốt, cho nên tôi càng tò mò.’’
Liễu Y Nam nhìn cô ấy, dường như không thể tin được: “Cô nói là… Các cô đều biết anh ấy thích tôi… Nhiều năm như vậy?’’
“Đúng thế, có một lần anh ta uống say và không ngừng gọi tên cô, ở nhà không ngừng phát đi phát lại bài hát “Lãng phí” của Lâm Hựu Gia, sau đó tôi lặng lẽ phát hiện trong ứng dụng âm nhạc trên điện thoại di động của anh ta đã phát lại bài hát này hơn 600 lần.’’
“Những chuyện đó… Từ trước đến nay anh ấy chưa bao giờ nói với tôi.’’ Những lời của Hạ Tiêu khiến cô vô cùng khiếp sợ, Liễu Y Nam hoàn toàn không thể tưởng tượng được những chuyện mà cô ấy nói lại xảy ra trên người Lộ Thịnh.
Liễu Y Nam không biết nên nói cái gì, đột nhiên có người nói với cô rằng người đàn ông mà cô thích cũng thích cô. Điều này còn khiến người ta ngạc nhiên khiếp sợ hơn cả việc trúng số độc đắc.
Nhìn dáng vẻ của cô lúc này, khéo miệng Hạ Tiêu khẽ cong lên, mở Wechat ra gửi cho Chu Trạm một động tác ok.
Liễu Y Nam ngồi một lát rồi nói mình còn có việc, phải đi trước, Hạ Tiêu biết cô nhất định sẽ ngồi không yên.
Thực ra hôm nay Hạ Tiêu cố ý hẹn Liễu Y Nam, cô và Chu Trạm muốn giúp bọn họ một phen, chỉ điểm cho Liễu Y Nam một chút, bởi vì cô biết Lộ Thịnh chắc chắn sẽ không bao giờ chủ động nói ra những chuyện mà cô vừa nói với Liễu Y Nam.
Còn nhiều chuyện hơn nữa, nhưng cứ dựa vào những gì mà Liễu Y Nam mới biết, cô ấy sẽ đi tìm hiểu sâu hơn nữa.
Liễu Y Nam trở về đại viện, Lộ Thịnh và Không Biết đều không ở nhà, đến tận bây giờ cô vẫn không thể phản ứng lại với những gì Hạ Tiêu đã nói, cô còn chưa hồi phục lại tinh thần từ chuyện “Lộ Thịnh đã thích cô rất nhiều năm rồi”.
Đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, Liễu Y Nam đứng lên chạy vào phòng ngủ, cô cầm lấy khung ảnh mà mình đã nhìn thấy tối qua, giữa hai bức ảnh có thứ gì đó, lộ ra một góc nhỏ. Bởi vì đã quá lâu cho nên nam châm ở bốn góc giữ hai tấm thuỷ tinh lại với nhau, Liễu Y Nam phải mất một chút sức lực mới có thể tách chúng ta.
Quả nhiên giữa hai bức ảnh kia còn có một bức ảnh khác, Liễu Y Nam lấy nó ra thì thấy một dãy số