Để Em Tìm Người Ngoại Tình Với Anh

Chương 7


trước sau


Tên mụ của Liễu Y Nam là Y Y, không phải là Liễu Liễu.
 
Cái tên “Liễu Liễu ngủ đến lúc tự nhiên tỉnh” này là nickname cô lấy từ sau khi bắt đầu lên mạng, vẫn luôn dùng đến tận bây giờ, chưa từng thay đổi. Tất cả bạn bè của cô đều gọi cô là Liễu Liễu, dần dà ngay cả các ông các bà thế hệ trước không lên mạng cũng đều gọi cô là Liễu Liễu.
 

Cái tên Y Y này, chỉ có người nhà gọi cô, càng giống như một loại biểu tượng thân mật đến từ người nhà.
 
Ảo giác sinh ra lúc lên đỉnh thoáng cái liền tan đi, không có cách nào nắm giữ, không có cách nào dừng lại.
 
Gậy thịt mềm nhũn vẫn đang ở trong huyệt nhỏ của cô, anh dường như bắn hơi nhiều, Liễu Y Nam hơi có chút cảm giác được.
 
Nhưng mà tư thế này, hai người ôm một hồi, Lộ Thịnh dường như cũng không có ý muốn buông cô ra.
 
Liễu Y Nam nghĩ đến một câu: Lúc làm tình không ôm, không hôn thì được gọi là chơi gái.
 
Vậy bọn họ thì sao, vừa ôm vừa hôn thì tính là gì đây.
 
Qua một hồi lâu, Lộ Thịnh buông cô ra, chống tay nhìn qua cô: “Đau không?”
 
Liễu Y Nam lắc đầu: “Không đau.”

 
“Có khó chịu không?”
 
Cô tiếp tục lắc đầu, nhỏ giọng trả lời: “Rất… thoải mái.”
 
Lộ Thịnh cười sờ sờ tóc cô: “Đi tắm?”
 
“Ừ.” Liễu Y Nam suy nghĩ một chút lại nói: “Không làm nữa được không?”
 
Cô biết đàn ông làm sao làm một lần là đủ, nhưng cô thật sự rất mệt, không muốn làm lần nữa đâu.
 
“Đều nghe em.” Lộ Thịnh cười nói.
 
Dù sao, cũng còn nhiều thời gian.
 
Tắm rửa xong, Lộ Thịnh ôm cô ra đặt lên giường, tự mình đi thu dọn.
 
Lúc làm tính không thấy quá rõ, vừa rồi lúc tắm rửa Liễu Y Nam rõ ràng nhìn thấy hình xăm ở ngực anh, một chữ “L” lớn, hoa văn đơn giản, vừa liếc mắt một cái là có thể thấy rõ.
 
Anh sẽ không tự luyến đến mức tự xăm chữ viết tắt họ của mình lên người, vậy thì chữ L này đại biểu cho cái gì cũng đã rõ ràng.
 
L là Lương trong Lương An.
 
Liễu Y Nam cảm thấy hôm nay suy nghĩ của mình vô cùng nhiều, chắc phá lớp màng đó rồi còn ấn mở chốt suy nghĩ lung tung của cô theo.
 
Tâm tình không tốt mấy phút vẫn bị cơn buồn ngủ đánh bại, nhắm mắt lại ngủ thiếp đi, không cần suy nghĩ điều gì nữa cả.
 
Lúc Lộ Thịnh quay về phòng thì Liễu Y Nam đã ngủ rồi, anh nhẹ nhàng nâng đầu cô lên rồi đặt tay dưới gối của cô, sau đó nghiêng người ôm vòng lấy cô từ phía sau.
 
Liễu Y Nam không phải kiểu hình thể gầy nhỏ, nhưng ở trong ngực anh lại có vẻ như là chim non nép vào người.
 
Bởi vì chênh lệch thời gian mà Lộ Thịnh ngủ được một lúc liền tỉnh lại, anh vừa tỉnh liền phát hiện ra tư thế này không tốt chút nào, Liễu Y Nam động một chút là sẽ cọ vào anh, vấn đề là cô ngủ say nên không tự biết được, bờ mông mềm mại thỉnh thoảng lại cọ qua nơi cứng rắn của anh, Lộ Thịnh càng ngày càng khó chịu.
 
Kéo quần lót của cô ra trực tiếp làm hay là đi tắm nước lạnh, anh xoắn xuýt một hồi.
 
Trải qua một phen đấu tranh tư tưởng, sinh lý và tâm lý đều bảo anh lựa chọn vế đầu tiên.
 
Anh nhẹ nhàng kéo quần lót của cô ra, miệng huyệt nhỏ vẫn có chút trơn nhẵn, dùng tay sờ soạng một cái rồi sục côn thịt đang sưng tấy, dùng tư thế này cắm vào giữa hai bắp đùi của cô.
 
“Ưm…” Liễu Y Nam nhẹ nhàng phát ra một tiếng ừm.
 
Lộ Thịnh có chút lo lắng mà đỡ chân cô bắt đầu ra vào, dù sao cũng không tuyệt vời bằng huyệt nhỏ của cô.
 
Trong lúc mơ mơ màng màng, Liễu Y Nam luôn cảm thấy có thứ gì đó đang cọ cọ giữa đùi, cô dường như lại nghe thấy tiếng anh gọi cô là “Y Y, Y Y”, tiếc rằng cô thật sự là quá buồn ngủ nên Liễu Y Nam nức nở mấy tiếng xong lại ngủ tiếp.
 
Tay của Lộ Thịnh thò vào trong áo của cô, nhẹ nhàng xoa bầu vú mềm của cô, gậy thịt chuyển động thật nhanh, một lát sau liền bắn ra bên hông cô.
 
Lộ Thịnh cảm thấy mình vừa biến thái vừa điên cuồng, thế nhưng đối diện với Liễu Y Nam, anh không thể nào khống chế nổi chính mình.
 
Đi vào phòng tắm giặt khăn lông lau sạch cho cô, sau đó lại vọt vào tắm rửa một lần nữa rồi mới tiếp tục nằm xuống bên cạnh Liễu Y Nam, anh nhẹ nhàng xoay người cô lại ôm vào trong ngực mình, Lộ Thịnh cuối cùng cũng hiểu được một câu: Có được em là có được cả thế giới.
 
Cho dù anh cảm thấy anh vẫn chưa hoàn toàn có được cô.
 
** ** ** **
 
Buổi sáng Liễu Y Nam bị cuộc điện thoại của mẹ đánh thức, cô xoay người cầm lấy điện thoại ở đầu giường, không biết thứ gì đã bị cô thuận đường làm đổ xuống đất.
 
“Alo, mẹ.” Liễu Y Nam nhận điện thoại.
 
“Con còn đang ngủ?”
 
“Vâng… bị mẹ đánh thức rồi.”
 
“Mẹ nói con cái gì? Lập gia đình rồi còn mỗi ngày ngủ nướng, Tiểu Thịnh đâu?”
 
Liễu Y Nam nhìn bên cạnh một chút, nào có người nào.
 
“Anh ấy dậy rồi ạ.”
 
“Liễu Y Nam, con chỉ ỷ vào Tiểu Thịnh thích con, con…”
 
“Mẹ, mẹ, mẹ…” Liễu Y Nam cắt ngang lời bà: “Rốt cuộc là mẹ có chuyện gì?”
 
“À… ngày mai Tiểu Thịnh có rảnh không?” Nam Nhân hỏi cô: “Mẹ đã hẹn mợ con với Lương An ăn cơm, con kết hôn dù sao cũng phải nói với bọn họ một câu chứ, cũng coi như là chính thức giới thiệu nó dưới danh nghĩa chồng con.”
 
“Sao mẹ không hỏi con có rảnh hay không.” Liễu Y Nam bĩu môi.
 
“Con có gì mà không rảnh, con cả ngày rảnh muốn chết, con nhanh đi hỏi xem.”
 
“Con biết rồi, một lát nữa con gọi lại cho mẹ sau.”
 
Cúp điện thoại, Liễu Y Nam rời giường, lúc xuống giường không chú ý gẫm một chân lên cái gì đó, cô cầm lên nhìn, là kính mắt của Lộ Thịnh.
 
Liễu Y Nam mím môi một cái, đổ lỗi cho Không Biết bây giờ còn kịp không?
 
Cam chịu số phận, cô cầm lấy kính mắt đến thư phòng nhận lỗi với anh, cửa thư phòng mở rộng, Liễu Y Nam đi vào liền nghe thấy Lộ Thịnh mở điện thoại loa ngoài để ở một bên, trong đó một giọng nữ đang dịu dàng hỏi anh: “Thật ra tôi không có vấn đề gì, chủ yếu vẫn

phải xem cậu, tất cả đều nghe cậu.”
 
Lộ Thịnh thấy cô đi vào, lập tức nói với điện thoại: “Tôi biết rồi, cúp trước.”
 
Liễu Y Nam có chút xấu hổ: “Có phải em quấy rầy anh rồi không?”
 
“Không có, em… có gì không thoải mái không?” Lộ Thịnh hỏi cô.
 
Liễu Y Nam biết anh hỏi phương diện kia, lập tức đỏ mặt, lắc đầu: “Cái đó, em không cẩn thận đạp phải mắt kính của anh.”
 
“Nghiêm trọng không?” Lộ Thịnh đứng dậy đi về phía cô.
 
“Không nghiêm trọng, tròng kính hơi nứt thôi, nhưng mà…”
 
“Anh hỏi chân em có bị thương không? Có nghiêm trọng không?” Lộ Thịnh biết cô không thích mang dép lê trong nhà
 
“À… em không sao.” Liễu Y Nam đưa kính mắt cho anh: “Mẹ em gọi điện thoại nói, ngày mai ăn cơm với mợ em và Lương An, anh…” Liễu Y Nam liếc anh một cái: “Có rảnh không?”
 
“Có.” Lộ Thịnh gật gật đầu.
 
“Vậy anh tiếp tục làm việc, em đi nói với mẹ em một tiếng.”
 
Lộ Thịnh giữ chặt tay cô, nói thật, anh chưa yêu đương bao giờ, cô gái duy nhất anh từng thích chính là cô, nhưng anh không biết phải chung sống với cô thế nào.
 
“Còn có việc gì sao?” Liễu Y Nam nhìn anh.
 
“Không có việc gì…” Lộ Thịnh buông tay ra, tiếp tục quay lại trước bàn làm việc.
 
Sau khi cô đi, Lộ Thịnh gãi gãi đầu, tựa lưng vào ghế ngồi.
 
Liễu Y Nam quay về phòng ngủ liền nhắn một tin lại cho Nam Nhân, sau khi tắt điện thoại, cô lại rời vào hồi ức.
 
** ** ** **
 
Sau hôm đụng xe, Liễu Y Nam gặp lại Lộ Thịnh một lần nữa, nói tới cũng khéo, trong kỳ nghỉ hè nhà trẻ có hạng mục cải tạo, lãnh đạo của Tư Đại không biết làm sao lại mời một nhà thiết kế trứ danh mới về nước, Liễu Y Nam không biết vì sao một lần cải tạo đơn giản còn phải dồn hết công sức như vậy.
 
Nhưng cô hoàn toàn không nghĩ tới, nhà thiết kế này là Lộ Thịnh.
 
Lúc Lộ Thịnh mang theo đoàn đội xuất hiện ở văn phòng, Liễu Y Nam hoàn toàn ngây người, chào hỏi “Hi, lâu rồi không gặp.” hay sao, ngày đó anh còn không nhận ra cô. Nhưng mở miệng nói “Chào anh, lần đầu gặp mặt.” thì cô cũng không nói ra được.
 
Bây giờ giả chết còn kịp không?
 
Lộ Thịnh ngược lại thoải mái mà gọi một tiếng “Cô Liễu”, xem như là chào hỏi.
 
Sau khi trao đổi vài câu với viện trưởng, Lộ Thịnh dặn dò người anh mang tới đi đo đạc các số liệu một chút, Liễu Y Nam cũng chuẩn bị đưa bọn họ ra ngoài thì đột nhiên bị viện trưởng gọi lại: “Cô Liễu, cô ở lại nói với cậu Lộ về yêu cầu của chúng ta đi, hai người trẻ tuổi, dễ nói chuyện hơn, để tôi dẫn bọn họ đi một vòng.”
 
Hiện tại giả chết thật sự không kịp sao?
 
“Cái đó… là thế này, nhà trẻ của chúng tôi, anh trông thấy cái cửa chính kia không? Cảm giác đã rất cũ rồi, tiếp đó, chúng tôi bây giờ muốn thay đổi để tạo ra cảm giác tương đối hiện đại.” Liễu Y Nam cố gắng không nhìn anh: “Nhưng anh biết đó, thiết kế tổng thể của Tư Đại thiên về phong cách cổ, cho nên, ý của hiệu trưởng chúng tôi, là muốn một loại… ừm… cảm giác cổ điển hiện đại, đại khái là muốn đen sặc sỡ.” (Team: Các bạn đừng bắt chước yêu cầu này, có ai đọc báo về vụ thiết kế sư cầm dao đâm khách hàng chưa?)
 
Khóe miệng Lộ Thịnh hơi nhếch lên, tiếp tục nghe cô nói: “Sau đó là phần xanh hóa, chúng tôi muốn đồng bộ tất cả từ cột tuyên truyền ở cửa ra vào, nhưng anh nhìn bên này này.” Liễu Y Nam chỉ chỉ ngoài cửa sổ: “Nơi này có một khu đặt các trò chơi cỡ lớn, hi vọng có thể đồng bộ cả bọn chúng, để không tạo cảm giác đột ngột.”
 
Một mình Liễu Y Nam nói, cũng không thấy anh phản ứng lại cô, cô phát hiện ra hình như anh càng ngày càng thờ ơ, mấy năm trước nói chuyện với anh, anh còn cười cười, bây giờ… a, bây giờ anh cũng không nhớ ra cô nữa rồi.
 
Ghê gớm, ghê gớm, với loại trí nhớ này sao anh có thể thi ra nước ngoài học rồi trở thành nhà thiết kế trứ danh chứ, ngành kiến trúc hiện tại đã đầy nước(*) như vậy rồi sao?
 
(*) Khái niệm “thủy” hay “đầy nước” là một từ xuất phát từ trên mạng, dùng để chỉ số liệu ảo hay một ai đó được đánh giá cao hơn khả năng hiện có rất nhiều.
 
Lộ Thịnh khoanh tay nhìn cô: “Còn gì nữa không?”
 
“Hết rồi, bố cục phòng học gì đó đều không cần thay đổi, chủ yếu là cổng thôi.”
 
Liễu Y Nam thực sự không hiểu, loại cải tạo này sao phải tìm nhà thiết kế? Cũng bởi vì nhà thiết kế mới có thể hiểu được phong cách đen rực rỡ sao?
 
“Liễu Y Nam.” Lộ Thịnh gọi cô.
 
“Hả?” Liễu Y Nam đột nhiên bị anh gọi thẳng tên thì có chút kinh ngạc.
 
“Lâu rồi không gặp.” Lộ Thịnh sờ sờ đầu cô: “Anh về rồi.” 
 
Cô giống như bị người ta nện vào ngực một cái, trố mắt ra nhìn anh.
 
Hóa ra, Lộ Thịnh vẫn nhớ cô.
 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện