Mười một năm trước, cuối mùa thu, thành Đế Bắc treo đèn kết hoa. Khi đó Đế Tử Nguyên mới bảy tám tuổi, bỏ xe ngựa, một đường cưỡi ngựa chạy về thành Đế Bắc. Vài ngày nữa là thọ thần của Tĩnh An Hầu, nàng ngày đêm ồn ào đòi về dự tiệc, Tĩnh An Hầu đành phải đưa nhi tử đến kinh thành, đổi khuê nữ cứng đầu ầm ĩ này về.
Vừa vào cửa phủ đã nghe nói lão đầu đến núi Cửu Hoa, Đế Tử Nguyên xoay người nhảy lên ngựa, cười hì hì chạy lên núi. Thật ra, Tĩnh An Hầu khi đó vẫn còn trẻ, vừa tròn ba mươi, đang lúc tráng niên, Đế Tử Nguyên từ nhỏ đã thích bướng bỉnh với hắn, từ khi bắt đầu hiểu chuyện đã gọi phụ thân nàng là lão đầu.
Ra khỏi thành Đế Bắc, Đế Tử Nguyên phải mất một giờ mới tìm được Tĩnh An Hầu đang uống rượu một mình trong thạch đình ở lưng chừng núi Cửu Hoa.
Tĩnh An Hầu nhìn thấy khuê nữ choai choai của mình, nghiêm mặt chỉ cả người đầy bụi bặm của nàng "Một đại cô nương, về phủ cũng không rửa mặt chải đầu, bộ dáng như vậy, còn ra thể thống gì!"
Đế Tử Nguyên cười hì hì, chạy đến trước mặt Tĩnh An Hầu, uống cạn ly trà trên bàn đá "Cha à, lúc trước người ném con vào doanh trại nhà chúng ta, sao không nghĩ tới con cũng là cô nương. Bây giờ thấy Bệ hạ thật sự nhận con dâu là con đây, vào kinh cũng không tinh thông cầm kỳ thư họa, hối hận rồi chứ gì."
Tĩnh An Hầu nhướng mày "Ai dám nói khuê nữ ta không được." hắn về thành Đế Bắc nửa năm, vốn đã đau lòng khi để một mình Đế Tử Nguyên ở lại kinh thành, nếu có ai dám nói khuê nữ nửa câu không hay, hắn cũng không phải người mềm mỏng, nhất định sẽ tìm đến tận cửa.
"Cha à, dựa vào danh tiếng Đế gia chúng ta, ai dám chọc con chứ, con ở trong kinh vẫn luôn nghênh ngang đi lại!"
Tĩnh An Hầu sao lại không biết Đế Tử Nguyên có tính khí gì, tiểu thái tử Hàn gia ôn hòa hiền hậu trung thực, nha đầu này sẽ không chịu thiệt. Trong lòng dân chúng, hai nhà cũng coi là thế gia, nhưng dù sao hoàng gia không thể so với dân chúng tầm thường, Tĩnh An Hầu vỗ vỗ đầu Đế Tử Nguyên, rót ly trà cho nàng, nghiêm nghị nói "Tử Nguyên, bây giờ con còn nhỏ, Bệ hạ sẽ chỉ cảm thấy tính tình con hồn nhiên, chờ ngày sau con vào cung làm dâu hoàng gia, không thể càn rỡ ngỗ ngược như bây giờ nữa."
Tĩnh An Hầu hiếm khi nghiêm túc như vậy, Đế Tử Nguyên thu lại ý cười đùa trong mắt, lặng lẽ đứng thẳng.
"Tử Nguyên, cha nói với con, quân là quân, thần là thần, thiên hạ không thể có hai chủ, dù công lao Đế gia chúng ta năm đó có cao hơn nữa, cũng không thể vượt qua giới hạn hoàng gia, nếu không sẽ là thảm họa với Tấn Nam và Đế gia. Con phải nhớ kỹ, với tư cách là thần tử, trung thành với quân chủ là bổn phận, với tư cách là người Đế gia, bảo vệ dân chúng cũng là bổn phận."
Đế Tử Nguyên từ nhỏ thông minh, hiểu ý trong lời của Tĩnh An Hầu. Nếu không phải sợ hoàng thất không yên tâm với Đế gia, phụ thân sẽ không đưa nàng vào kinh, thực hiện hôn sự năm đó Thái tổ quyết định.
Chỉ là tính tình nàng phản nghịch, lập tức ngẩng đầu cười hì hì hỏi Tĩnh An Hầu "Cha à, vậy nếu tương lai có một ngày trung thành với quân chủ thì sẽ không bảo vệ được dân chúng, còn bảo vệ dân chúng thì sẽ khó trung thành với quân chủ, thì phải làm sao đây?"
Từ ngày Tĩnh An Hầu tự vẫn ở từ đường, đã có một đoạn thời gian dài, Đế Tử Nguyên không muốn nhớ tới Đế Vĩnh Ninh dù chỉ một khắc, còn cố quên đi lời ông từng nói.
Nàng vẫn luôn trách cứ Tĩnh An Hầu, sao ông có thể chỉ vì mấy mật thư cấu với kết Bắc Tần không biết thật giả mà buông bỏ dân chúng Tấn Nam cùng già trẻ Đế gia, gánh lấy tiếng xấu mà chết trước từ đường lạnh băng. Sao ông có thể để lại Đế gia cho một bé gái chỉ mới tám tuổi, sao không thể sống tiếp để chứng minh mình trong sạch?
Mười một năm sau, Đế Tử Nguyên nhìn phong thư không tầm thường trong tay, trong lòng tràn đầy hối hận, nhớ lại vô cùng rõ ràng màn đối thoại mười mấy năm trước kia.
Khi đó, Tĩnh An Hầu nhìn nàng, vẻ mặt bình thản nghiêm túc, cười hồi lâu, đứng dậy, nhìn về dưới núi thành Đế Bắc. Nơi đó thành trì sừng sững, khói bếp lượn lờ về phía chân trời, vui vẻ an bình.
"Quân không nặng bằng nước, nước không nặng bằng dân, Tử Nguyên, lời này, con hãy nhớ kỹ."
Câu nói này là ranh giới cuối cùng mà phụ thân giữ vững cả đời, sao nàng có thể quên!
Phong thư bị gắt gao siết chặt, nàng trầm mặc tựa vào giá sách, nhìn ấn tỷ chỗ đầu ngón tay, nghẹn ngào khó tả, cả người khẽ run.
Đây là thư từ qua lại năm đó vua Gia Ninh với phụ thân, Hàn Trọng Viễn trong thư cười nói gần đây mệt mỏi lười biếng, sau này mật thư đưa đến phủ Tĩnh An Hầu chỉ ấn ngọc tỷ, không kí tên, cũng là ước định chỉ hai người biết. Dựa vào tính tình phụ thân, chỉ cần là vua Gia Ninh căn dặn, ông sẽ không nói với người thứ hai, bí mật của mật thư qua lại cũng chỉ có hai người bọn họ biết. Mật thư lúc trước được nàng trân trọng như báu vật, cho rằng Thái hậu mô phỏng bút tích viết ra cũng chỉ ấn ngọc tỷ của Thiên tử, chứ không ký tên.
Người duy nhất trên đời này có thể viết được mật thư đó là vua Gia Ninh, người phái phụ thân dẫn quân đến Tây Bắc mười một năm trước ... là vua Gia Ninh!
Phụ thân kiêng kỵ vốn không phải Thái hậu, ông đã đoán được Hàn Trọng Viễn là người bày ra tất cả, vì gia tộc Đế thị và tám mươi ngàn tướng sĩ lao đến Tây Bắc, nên mới buông bỏ con nhỏ, tự vẫn trước từ đường ở thành Đế Bắc, muốn nói với đế vương ở xa vạn dặm kia ...... tất cả uy hiếp của Đế gia đã tan thành mây khói theo cái chết của ông.
Nhưng kết quả thì sao ...... vua Gia Ninh xử trảm cả Đế gia, Thái hậu vẫn tàn sát tám mươi ngàn quân Đế gia ở núi Thanh Nam, cái chết của phụ thân cũng không đổi được chút thương xót nào của hoàng gia!
Chỉ có tàn sát và máu tươi, nghi ngờ và phản bội.
"Tiểu thư." giọng ngập ngừng vang lên ngoài cửa, dường như cảm nhận được sự khác thường trong thư các, Uyển Thư thò đầu vào dò xét, nhỏ giọng nói "Trời cũng đã muộn rồi, nếu người không muốn đến phủ Minh vương, ta bảo quản gia đi một chuyến, nói thân thể người không khỏe ..."
"Không cần." Đế Tử Nguyên ngẩng đầu, nhìn bầu trời đen kịt, vẻ mặt cực kỳ lạnh lùng "Chuẩn bị xe."
"Vâng." Uyển Thư nhìn thoáng qua sắc mặt của Đế Tử Nguyên, hơi sợ hãi, gật đầu lui xuống.
Đế Tử Nguyên nhét phong thư này vào tay áo, cầm quyển công thức nấu ăn rời khỏi Quy Nguyên các, đi ra ngoài sân. Nàng dừng chân xoay người, nhìn thư các cũ kỹ, hít một hơi thật sâu, giấu toàn bộ vẻ khác thường trong mắt, sau đó bước khỏi sân mà không ngoảnh lại.
Trong màn đêm tĩnh mịch, chỉ có tiếng guốc gỗ mơ hồ vọng lại.
Phủ Minh vương, lúc này đôi tân nhân vừa bái đường xong, yến tiệc cũng bắt đầu. Minh vương là huynh đệ duy nhất của Thái tổ vẫn còn sống, đức cao vọng trọng, Thái tử xuất hiện cũng là hợp tình hợp lý, hắn tới không sớm không muộn, nhưng lúc người bên cạnh xuất hiện quả thật khiến mọi người giật cả mình.
Ai cũng không ngờ tới Đế Thừa Ân sẽ xuất hiện cùng Thái tử ở vương phủ, mấy ngày trước tin đồn về Thái tử và công chúa Bắc Tần còn xôn xao truyền đi, hôm nay lại dẫn Đế Thừa Ân tham dự hỉ yến, làm như vậy, nhất định khiến Tĩnh An Hầu quân đến tham dự khó chịu.
Nhưng phải thừa nhận rằng nếu bỏ qua thân phận khó xử của Đế Thừa Ân, nàng