Hàn Diệp bước vào Mẫu Đơn các với dáng vẻ không mấy trầm ổn, nhưng chỉ chốc lát, hắn đã điều chỉnh xong sắc mặt, quay đầu nhìn nữ tử đứng trước cửa sổ.
Tấn phục đỏ thẫm ôm lấy dáng người mảnh khảnh, trong đêm tối, phản chiếu bóng người vô cùng lạnh lẽo kia.
Hàn Diệp trấn tĩnh lại mới nói "Tử Nguyên, nàng muốn gặp ta?" nếu không phải muốn gặp hắn, nàng có thể trực tiếp cáo từ rời đi, thay vì tới hậu viện nghỉ ngơi.
Đế Tử Nguyên quay đầu, có chút do dự hiếm thấy "Hàn Diệp, ta có lời muốn nói với huynh."
"Là vì Đế Thừa Ân, hôm nay nàng ta đi theo là vì ......"
"Không liên quan đến chuyện này, thủ đoạn Đế Thừa Ân độc ác, ta biết huynh chỉ là nể mặt Bệ hạ." Đế Tử Nguyên dừng một chút, lại nói "Mạc Sương rất tốt, nếu nàng ấy làm Thái tử phi, không phải chuyện xấu."
Nét mặt Hàn Diệp cứng lại, lời đến bên môi lại ngừng, hơi cao giọng "Hửm? Nàng nghĩ xa đến vậy rồi à, tính tình Mạc Sương phóng khoáng, quả thật rất tốt."
Đế Tử Nguyên nhíu mày, lại nghe thấy Hàn Diệp hỏi "Vậy nàng chờ ở đây, rốt cuộc muốn nói gì?"
Đế Tử Nguyên ngẩng đầu, đôi mắt đen láy như một vực nước sâu, yên lặng nhìn Hàn Diệp.
"Hàn Diệp, ta muốn giang sơn Đại Tĩnh."
Câu nói này như chấn động trời đất, nhưng Hàn Diệp chỉ hơi trầm mắt, không hề bất ngờ.
"Huynh sớm đã đoán được, không phải sao?" Đế Tử Nguyên mở miệng nói.
Hàn Diệp đi tới bên cửa sổ, dừng trước bàn, cầm bình rượu rót một ly, từ từ uống cạn, một lúc sau, hắn quay người lại nhìn Đế Tử Nguyên.
"Đúng vậy, ta đã đoán được. Nếu nàng chỉ muốn chân tướng của vụ án Đế gia mười năm trước được sáng tỏ, ngay sau ngày Hoàng tổ mẫu tự vẫn, nàng đã trở về Tấn Nam. Đế gia nắm giữ Tấn Nam đã trăm năm, mười ngàn thiết quân đại doanh Túy Nam cũng nằm trong tầm kiểm soát của Lạc Xuyên, triều đình không làm gì được nàng. Nếu không có mưu đồ, nàng sẽ không nhận ân chỉ kia của phụ hoàng, kế thừa tước vị Tĩnh An Hầu, nàng đã sớm trở về Tấn Nam làm vua một cõi của nàng. Tử Nguyên, năm đó hoàng gia vì muốn nắm giữ giang sơn mà mưu hại gia tộc Đế thị, một mạng của Hoàng tổ mẫu không trả hết, nàng muốn Hàn gia dùng giang sơn để trả, có đúng không? Một năm trước ở phủ Mộc Thiên, ta hỏi nàng có bằng lòng cùng ta trị vì giang sơn, nàng nói nàng không phải Đế Thịnh Thiên thứ hai, sau đó ta mới biết, ý nghĩa sâu xa trong lời nói của nàng hóa ra là như vậy."
"Tử Nguyên, ta chỉ muốn biết, nàng muốn Đại Tĩnh, là bắt đầu từ khi nào? Lúc vào kinh một năm trước, hay ở trên điện Nhân Đức?"
"Đều không phải." giọng Đế Tử Nguyên thờ ơ vang lên, nặng nề mạnh mẽ, Hàn Diệp ngẩng đầu nhìn nàng.
"Từ ngày phụ thân giao mật thư lệnh quân Đế gia đến Tây Bắc cho ta, rồi tự vẫn trước từ đường, ta muốn, chính là thiên hạ của Hàn gia. Mười năm qua, hôn quân Đại Tĩnh vô đạo, gϊếŧ hại trung lương, hoàng thất tàn bạo, tàn sát con dân, gian lận khoa cử khiến sĩ tử trong thiên hạ chịu uất ức, tham ô đường sông gây họa cho dân chúng vạn nhà. Hàn Diệp, Hàn gia sớm đã không còn tư cách đoạt thống trị thiên hạ, Hàn Trọng Viễn cũng không xứng làm vua."
"Đế Tử Nguyên!"
Hàn Diệp đột nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Đế Tử Nguyên, hoàn toàn không tìm được cảm xúc nào khác trên mặt nàng, như thể nàng nói ra những lời này vốn không phải với tư cách cô nhi còn lại của Đế gia, mà là một dân chúng Đại Tĩnh bình thường nói những lời tàn khốc khiến hắn không thể bác bỏ sự thật này.
Tay cầm ly rượu của hắn khẽ run, vẻ mặt mệt mỏi "Cho nên, nàng muốn lấy lại một nửa giang sơn mà Đế gia đã nhường năm đó sao?"
Đế Tử Nguyên không trả lời.
"Tử Nguyên, tại sao phải nói ra? Nàng biết rõ chỉ cần nàng không nói, ta sẽ chỉ cản trở nàng, vĩnh viễn sẽ không thật sự đối địch với nàng, tại sao nàng lại chọn hôm nay để nói?"
"Hàn Diệp, Tuệ Đức thái hậu hủy Đế gia ta, Hàn Trọng Viễn tàn sát cả nhà ta. Ta muốn đoạt thiên hạ Hàn gia, sẽ quang minh chính đại đoạt lấy, không cần giấu giếm huynh. Nếu huynh có thể ngăn cản ta, Đế Tử Nguyên ta thua tâm phục khẩu phục, sau này có mất mạng, cũng sẽ không đổ lỗi cho người khác. Nếu chàng không ngăn cản được, giang sơn tất sẽ đổi chủ."
Đế Tử Nguyên đứng cô độc, khí thế mạnh mẽ, nói như vậy.
Hàn Diệp mím môi, đặt ly rượu trong tay xuống bàn.
"Tử Nguyên, nàng có từng nghĩ, ta là thái tử Hàn gia, nàng muốn đoạt thiên hạ Hàn thị, thì nhất định phải bước qua xác ta? Ta không chết, nàng không thể lên ngôi Hoàng đế." hắn từng bước đến gần Đế Tử Nguyên, cúi người, ánh mắt thâm trầm, trong con ngươi dường như có một màu đỏ như máu, chậm rãi nói "Tử Nguyên, chúng ta không nói thù oán hai nhà Hàn Đế, không nói dân chúng trong thiên hạ, không nói mười năm xa cách. Đế Tử Nguyên, nàng ... muốn ta chết sao?"
Trong Mẫu Đơn các không tiếng động, lặng lẽ yên tĩnh.
Một lúc lâu sau, Đế Tử Nguyên ngẩng đầu "Huynh là thái tử Đại Tĩnh, ta là nhi nữ Đế gia, không tránh được thù oán hai nhà, cũng không tránh được dân chúng trong thiên hạ."
Nàng từ từ thu giọng, đón lấy ánh mắt Hàn Diệp, lời nói thờ ơ lại có hào khí ngút trời "Hàn Diệp, ta với huynh không thù, huynh có ân với ta, Đế Tử Nguyên ta thiếu huynh một mạng. Dù tương lai chúng ta đối đầu trên triều, đời này của ta, ta sẽ không lấy mạng huynh, không làm tổn thương huynh."
Sự chắc chắn trong giọng nói của nàng không kém gì khi vừa rồi nàng nói sẽ đoạt lấy giang sơn Hàn thị. Hàn Diệp bình tĩnh nhìn nàng "Tử Nguyên, nàng đang ép ta đối địch với nàng."
"Đúng."
"Nếu nàng không dừng tay, sau này chúng ta phải trở mặt, Hàn Đế tranh đấu, đến lúc đó chúng ta cũng không bảo vệ được mạng đối phương. Tử Nguyên, đây là tử cục."
Tương lai Hàn gia thắng, sẽ không thể giữ lại nhi nữ Đế gia muốn đoạt giang sơn. Đế gia thắng, hắn là Thái tử tiền triều cũng sẽ phải chết. Đến lúc đó sống chết không thể do bọn họ định đoạt, vốn không có con đường thứ ba để đi.
Giọng Đế Tử Nguyên trả lời rất nhẹ "Hàn Diệp, mười năm trước lúc ta quyết định đoạt lấy giang sơn Đại Tĩnh thì đã biết, giữa chúng ta ...... là tử cục."
Thân phận một đời đối nghịch, không nước cờ nào giải được. Nên nàng mới dùng tình bằng hữu kết giao, tuyệt đối không vượt qua một bước. Tử Nguyên, thật sự đã đi đến bước này, con đường sinh tử để tranh ngôi vị hoàng đế, giữ lại mạng ta đồng nghĩa với đoạt mạng nàng, nàng sao có thể không biết.
Tay chắp sau lưng của Hàn Diệp chậm rãi siết chặt, ánh mắt nóng rực "Tử Nguyên, sau khi gϊếŧ Tả tướng, nếu nàng không về Tấn Nam, ta ắt sẽ trợ giúp phụ hoàng, không nhân nhượng Đế gia nữa. Mạng của nàng, ta ......"
Đế Tử Nguyên mím môi, nhìn về phía Hàn Diệp .
"Điện hạ!" tiếng bước chân lộn xộn vội vàng trên hành lang ngoài Mẫu Đơn các đột nhiên vang lên, thị vệ liên tục kêu lên "Điện hạ, xảy ra chuyện rồi!"
Hàn Diệp nhíu mày, lên tiếng hỏi "Chuyện gì mà hốt hoảng?"
"Bẩm Điện hạ, vừa rồi trong cung truyền tin tới, Mộc vương gia đã qua đời ở Tông Nhân phủ."
Vẻ mặt Hàn Diệp thay đổi, tiến lên vài bước mở cửa "Ăn nói hàm hồ, Mộc vương ở Tông Nhân phủ, sao có thể đột nhiên vô cớ mà qua đời!"
Thị vệ thấp thỏm bất an, cúi đầu hồi bẩm "Điện hạ, Mộc vương điện hạ bệnh cũ tái phát, lúc thái y chạy tới Tông Nhân phủ đã hết cách cứu chữa, vừa rồi Tông chính đã phái người vào cung để bẩm báo với Bệ hạ."
Hàn Diệp quay đầu, nhìn Đế Tử Nguyên thật sâu, không để lại câu nào, vội vã rời Mẫu Đơn các.
Có lẽ là ý trời, rốt cuộc nàng cũng không biết, nếu nàng thua, đến cuối cùng Hàn Diệp có lòng trắc ẩn nào với nàng hay không. Một lát sau, Đế Tử Nguyên thở dài, rời khỏi Mẫu Đơn các.
Uyển Thư canh ở ngoài cửa, giương mắt im lặng không hỏi gì.
"Hỉ yến sợ là không tiếp tục được nữa, đi chào lão vương gia, hồi phủ." Đế Tử Nguyên dừng một chút, phất tay "Uyển Thư, nhân lúc tối nay kinh thành hỗn loạn, trong cung không rảnh để ý những chuyện khác, bảo Minh Tây đưa người đến gặp ta."
Uyển Thư chợt sững sốt "Tiểu thư!"
Đế Tử Nguyên không trả lời, nhấc chân ra ngoài vương phủ.
Dưới góc cửa sổ ngoài Mẫu Đơn các, mấy cành cây thưa thớt đột nhiên động đậy, Đế