"Bệ hạ, phụ thân ta chưa từng có lòng bất trung, chỉ muốn bảo vệ đất Tấn Nam an bình. Tại sao ông ấy đã làm đến mức đó rồi, người vẫn không bằng lòng giữ mạng cho ông ấy, cho Đế gia ta một còn đường sống chứ?"
"Người là Hoàng đế, chủ nhân của vạn dặm non sông này, tại sao không bằng lòng tin tưởng thần tử, không bằng lòng tin Đế Vĩnh Ninh ngu ngốc vào sinh ra tử vì người?"
Trong Thượng thư phòng, giọng chất vấn lạnh lẽo cùng tan biến theo màn sương lượn lờ trên tách trà. Tay đặt cờ của vua Gia Ninh cứng đờ, chậm rãi ngước mắt, vẻ mặt nghiêm túc lạnh lùng, trầm mặc hồi lâu mới lạnh giọng nói "Đế Tử Nguyên, Trẫm nể tình công lao trước kia của Đế gia và phụ thân ngươi, mới hết lần này tới lần khác nhẫn nhịn ngươi, chuyện Đế gia đã sớm có kết quả, ngươi đang nói bậy bạ cái gì!"
Đường đường là vua một nước, sao có thể trơ trẽn đến mức này?
Cách một màn sương, khóe môi Đế Tử Nguyên cong lên một vòng cung giễu cợt, từ trong tay áo rút ra một phong thư, đặt bên cạnh bàn cờ dưới cái nhìn của vua Gia Ninh.
Vài nét chữ phóng khoáng dứt khoát đề trên phong thư --- người nhận Vĩnh Ninh mở thư.
Là bút tích của vua Gia Ninh, Đế Tử Nguyên biết, vua Gia Ninh cũng biết.
Phong thư ố vàng đào lên bí mật đen tối cũ kỹ bị chôn vùi nhiều năm, sự thật tàn khốc thấm đẫm mùi máu. Quân chủ nắm giữ quốc thổ rộng lớn này, vốn nên là đế vương che chở muôn dân, hóa ra lại là thủ phạm thật sự của vụ tàn sát chất chứa bao bi thảm trần gian, hoang đường làm sao, nực cười biết bao, nhưng ...... đây là sự thật!
Ván cờ vẫn chưa kết thúc, hai bên đen trắng giao tranh quyết liệt, quân đen từng bước bị vây khốn, quân trắng thừa dịp truy sát nuốt chửng.
Sau khi đặt một quân cờ, Đế Tử Nguyên đối mặt với vua Gia Ninh, nhẹ giọng lên tiếng "Bệ hạ, người nghĩ chuyện mười một năm trước có thể che giấu với cả thiên hạ không? Hay là vẫn nghĩ cả thiên hạ đều nằm trong tầm kiểm soát của người, không có ngày chân lý được sáng tỏ?"
Sắc mặt vua Gia Ninh uy nghiêm, ánh mắt dữ tợn. Ông đăng cơ mười bảy năm, ngay cả khi bình định loạn chư hầu năm đó hay tiêu diệt Đế gia, cũng chưa từng có sát khí mạnh mẽ như vậy.
Đế Tử Nguyên, lại dám ép ông đến mức này! Lại có thể ép ông mức này!
Khi mọi âm thanh đều trầm lắng, tiếng bước chân có chút nôn nóng ngoài Thượng thư phòng đột nhiên vang lên, giọng nói trầm thấp của Triệu Phúc truyền vào.
"Bệ hạ, Hoàng Phổ đại nhân và Ôn thị lang đã tìm được hoàng kim biến mất chín năm trước ở biệt trang tướng phủ ngoài ngoại ô, hoàng kim đã được đưa đến Đại Lý Tự cất giữ, các quan viên và dân chúng đều đã biết." giọng Triệu Phúc có chút hụt hơi, dừng một chút, mới thấp thỏm hỏi "Bệ hạ có phân phó gì không ......"
Không khí trong phòng lại trầm xuống, hai người chạm mắt giữa không trung, ánh mắt vua Gia Ninh càng trở nên âm độc, ông vơ lấy chén sứ trên bàn ném về phía cửa, tức giận quát "Cút, cút hết cho Trẫm!"
Lúc này, chuyện này chẳng thấm vào đâu khi so với chân tướng của chuyện Đế gia mười một năm trước. Vụ án hoàng kim chỉ có thể hủy Tả tướng, nhưng vụ án Đế gia, một bước không cẩn thận có thể hủy cả ...... thiên hạ Hàn thị!
Ngoài phòng, Triệu Phúc nghe thấy tiếng quát tức giận của vua Gia Ninh, lần đầu tiên cảm thấy lo sợ trong lòng. Bệ hạ đã hơn mười mấy năm không có nổi giận như thế, rốt cuộc Đế Tử Nguyên đã làm gì, lại có thể chọc Bệ hạ tức giận đến mức này?
Trên giường nhỏ, vua Gia Ninh nhìn chằm chằm Đế Tử Nguyên hồi lâu, đột nhiên từ trong hộp cờ cầm lấy một quân, chặn đường lui của quân đen, từng bước ép sát.
Ông thâm trầm nhìn phong thư bên cạnh bàn cờ một cái, thu lại sự tức giận, không giận mà uy nói "Trẫm còn nghĩ thứ này đã bị hủy khi Đế gia bị lục soát mười một năm trước, ngươi tìm được nó ở đâu?"
"Quy Nguyên các, thư phòng của phụ thân. Không biết Bệ hạ có tin Phật không, có từng nghe qua câu 'trong cõi u minh, ắt có ý trời' chưa? Tử Nguyên cho rằng sự xuất hiện của phong thư này tương ứng với ý nghĩa câu này."
Vua Gia Ninh khẽ hừ một tiếng "Đế Tử Nguyên, ngươi không phải là Đế Thịnh Thiên, cũng không phải là Đế Vĩnh Ninh, Trẫm đã làm Hoàng đế mười mấy năm, uy danh kính trọng trên Đại Tĩnh này hơn cả ngươi. Thái hậu đã gánh mọi tội lỗi trên điện Nhân Đức, dù ngươi có lấy ra phong thư này, người trong thiên hạ cũng chưa chắc sẽ tin."
"Vậy sao?" Đế Tử Nguyên nâng mắt "Bệ hạ, miệng nhiều người xói chảy vàng, lời đồn và nghi kỵ đều là vũ khí đáng sợ nhất trên đời, nếu ta truyền tin này ra nhân gian, người cho rằng dân chúng và triều thần sẽ không có dao động thật sao?" thấy vua Gia Ninh cau mày, nàng cười cười, khóe miệng hơi mỉa mai, ẩn ý sâu xa "Một đế vương lợi dụng mẫu thân và trưởng nữ, người đời có thể có được bao nhiêu sự kính trọng? Chi bằng người nói ta biết đi!"
Nếu không phải vua Gia Ninh năm đó sắp đặt tất cả, An Ninh làm sao có thể biết cái thứ gọi là chân tướng kia. Biết được chân tướng của vụ án Đế gia, vua Gia Ninh năm đó đã làm những gì, Đế Tử Nguyên vừa đoán đã thông suốt tất cả.
Vua Gia Ninh thay đổi vẻ mặt, tức giận nói "Hỗn xược! Đế Tử Nguyên, nhớ kỹ thân phận của ngươi, cả Đế Vĩnh Ninh cũng không dám kiêu ngạo như vậy trước mặt ta!"
"Bệ hạ!" Đế Tử Nguyên ngẩng đầu, lạnh lùng kiên nghị nhìn chằm chằm vua Gia Ninh lên tiếng "Thần không phải phụ thân!"
"Ông ấy xem người như bằng hữu, bằng lòng từ bỏ binh quyền, ta sẽ không như vậy. Ông ấy ba lần bước vào loạn chư hầu, chiến bào nhuốm máu, để lại bao nhiêu bệnh tật, ta sẽ không như vậy. Ông ấy bảo vệ dân chúng Tấn Nam, tin người vẫn còn lòng trắc ẩn, chọn lựa cách chết ngu ngốc nhất để chứng minh, ta sẽ không như vậy."
Đế Tử Nguyên chậm rãi đứng dậy, nhìn bàn cờ.
Ván cờ lúc này đã gần kết thúc, quân trắng chặn gϊếŧ rồng dài, khí thế mạnh mẽ, quân đen rơi vào tình thế nguy cấp, buộc phải phân tán, thành trì thất thủ.
"Phụ thân giỏi chơi cờ, cả đời nhường người, không thắng một lần, ông ấy tôn người làm Hoàng đế. Ta ...... sẽ không như vậy."
Xoáy nước cạn trong mắt Đế Tử Nguyên dao động, tựa như cuốn lên sóng to gió lớn, mà cũng lại như trời yên biển lặng. Nàng đặt quân đen cuối cùng trong tay vào một góc khuất, từng câu từng chữ nói.
Trên bàn cờ, vì sự xuất hiện của quân cờ này làm phát sinh biến hóa, bàn long thức tỉnh, những quân đen rải rác xung quanh lập tức biến thành cự long, vây chặt quân trắng vào sâu trong vùng trung tâm, không để lại sơ hở, cũng không chừa con đường sống.
Quân đen thắng, quân trắng thua. Một đòn gϊếŧ chết, giang sơn đổi chủ.
Ông vậy mà lại thua Đế Tử Nguyên.
Vua Gia Ninh không tức giận, chợt ý nghĩ bất ngờ thoáng qua trong lòng ông, nếu Đế Tử Nguyên chỉ là Nhậm An Lạc, thì đó là vận may của Đại Tĩnh.
Vua Gia Ninh từ nhỏ luyện cờ, cả đời đã đấu vô số ván cờ, chỉ thua hai người. Hoặc là nói, chỉ có hai người dám thắng ông --- Tiên đế và Đế Tử Nguyên.
Ngay khoảnh khắc quân đen đặt xuống, ông phát hiện Đế Tử Nguyên không hề giống Đế Thịnh Thiên, mà giống với quân chủ khai quốc Đại Tĩnh, Thái tổ Hàn Tử An. Đế Thịnh Thiên không nặng lòng với quyền thế, Tiên đế cả đời nắm giữ quyền lực, nước cờ và phong thái của Đế Tử Nguyên gần như tương