Edit: Gấu Trúc
Beta: Gấu Gầy
Chương 13
Ánh nắng cuối chân trời chỉ còn sót lại chút dư âm cuối cùng, hoàng hôn vàng vọt chiếu rọi cả một vùng đế đô cổ kính.
Triệu Phúc làm Tổng quản Thái giám mười mấy năm, nhưng chưa bao giờ Gia Ninh Đế để hắn ở bên ngoài Thượng Thư Phòng khi bàn chuyện bí mật, việc chuông Thanh Long trên đỉnh Hoàng thành đột nhiên bị gõ vang, mấy chục năm qua, đây là lần đầu tiên gặp phải.
Nói thẳng ra, đây cũng không phải chuyện bí mật gì, hắn gần như có thể khẳng định, Bệ hạ lúc này chắc chắn đang thẹn quá hóa giận.
Hắn hơi cúi người trước cánh cửa lớn của Thượng Thư Phòng, duy trì tư thế cung kính cẩn thận, chỉ là trong nháy mắt lại vô tình nhìn thoáng qua tình cảnh trên thềm đá, đáy mắt đục ngầu lóe lên những tia cảm xúc vô hình.
Trung Nghĩa Hầu Cổ Khoan - người nắm giữ mấy vạn binh mã Tây Bắc đang quỳ gối thẳng tắp trên thềm đá hoa văn màu xanh, lẳng lặng chăm chú nhìn cửa Thượng Thư Phòng đóng chặt, thần thái ung dung trầm ổn.
Ở chỗ hành lang gấp khúc, Cổ Chiêu Nghi được hai cung nữ dìu đỡ, đầu ngón tay thon dài thắt chặt, vẻ mặt có chút tái nhợt.
Hoàng Phổ được gọi vào Thượng Thư Phòng bẩm báo lại mọi chuyện, đã hai canh giờ trôi qua.
Mặc dù Triệu Phúc chưa rời khỏi chỗ này một bước, thế nhưng vẫn biết được kinh thành vào lúc này, trên dưới đều đang chờ đợi vị bên trong kia quyết định.
"Triệu Phúc, vào đây."
Đợi Triệu Phúc lần thứ ba trấn an Đại thái giám bên Từ An điện đến hỏi thăm tình hình, giọng nói của Gia Ninh Đế cuối cùng cũng vang lên trong bầu không khí ngột ngạt.
Quỳ trên thềm đá, dáng vẻ Trung Nghĩa Hầu chấn động, trên mặt thoáng chút thư thái.
Thở một hơi dài nhẹ nhõm, Triệu Phúc thân thể vô cùng phấn chấn, đẩy cánh cửa lớn Thượng Thư Phòng mở ra.
Dạ minh châu chiếu rọi xuống, làm thân ảnh bên trong phòng in xuống nền thành một bóng mờ, Gia Ninh Đế ánh mắt ngưng trọng, ngồi ngay ngắn trên giường, thân thể vốn không tốt nhìn có chút mệt mỏi, Hoàng Phổ quỳ ở trên mặt đất cách đó không xa, lặng yên cúi đầu.
Triệu Phúc cẩn thận từng li từng tí đi đến bên cạnh Gia Ninh Đế, cung kính: "Bệ hạ, có gì phân phó?"
Gia Ninh Đế xua tay, chỉ lên trên bàn cách một lóng tay: "Đem Ngọc Tỉ tới đây, thay trẫm điểm chỉ."
Vành tai Hoàng Phổ nhúc nhích, Gia Ninh Đế liếc qua rồi trầm giọng phân phó: "Truyền chỉ xuống, bởi vì Đại Lý Tự khanh Bùi Triêm thân thể mang bệnh nhẹ, trẫm đặc biệt lệnh Đại Lý Tự Thiếu khanh Nhậm An Lạc cùng với hai Tướng cộng thẩm vụ án gian lận khoa cử làm rối kỉ cương......"
Hoàng Phổ chợt ngẩng đầu, vẻ mặt kích động.
Gia Ninh Đế hừ một tiếng, phất tay áo tiếp tục nói: "Vui mừng cái gì, các ngươi chỉ có thời gian một ngày, nếu ngày mai còn không tra rõ án này, quan viên trên dưới Đại Lý Tự kể cả Nhậm An Lạc, tất cả đều phải cởi xuống mũ quan cho trẫm!"
"Bệ hạ, thần nguyện tin tưởng Nhậm đại nhân ......"
"Ngay cả chuông Thanh Long cũng gõ, trẫm không nghi ngờ sự tín nhiệm của Hoàng khanh đối với Nhậm An Lạc! " Gia Ninh Đế lành lạnh ngắt lời Hoàng Phổ.
Vẻ mặt Hoàng Phổ lúng túng, dập đầu dưới đất, sợ hãi nói: "Bệ hạ, thần thực sự không nhẫn tâm nhìn sĩ tử ngàn dặm bôn ba vào kinh thành thi cử, kết quả như là 'hoa trong gương, trăng trong nước', uổng công vô ích...."
"Thôi."
Gia Ninh Đế thở dài: "Ngươi lui xuống đi, trẫm phê chuẩn quan lại Đại Lý Tự ngày mai tham dự phiên xét xử."
"Tạ ơn bệ hạ."
Hoàng Phổ hành lễ rồi lui ra.
"Triệu Phúc, tuyên chỉ, tuyên ngay tại bên ngoài Thượng Thư Phòng cho trẫm."
Trong Thượng Thư Phòng yên tĩnh, âm thanh của Gia Ninh Đế đặc biệt rét lạnh.
Triệu Phúc trầm giọng 'dạ' một tiếng, soạn thảo xong chiếu chỉ liền điểm Ngọc Tỉ vào, sau đó bước ra ngoài, lớn tiếng tuyên đọc, xong rồi
mới chuyển giao cho Phó tổng quản Thái giám đem thánh chỉ mang đến Đại Lý Tự.
"Hầu gia, Bệ hạ nói vụ án gian lận giao do Nhậm đại nhân điều tra thụ lý, đợi có kết quả, Bệ hạ sẽ tự định đoạt, mời ngài về Hầu phủ trước."
Hắn không có bỏ qua ánh nhìn kinh ngạc của Trung Nghĩa Hầu và bóng dáng chao đảo của Cổ Chiêu Nghi đang được cung nữ dìu đứng đó.
Vẻ mặt của Trung Nghĩa Hầu Cổ Khoan có chút khó coi, vẫn như cũ quỳ ở trên mặt đất không nhúc nhích.
Triệu Phúc thở dài, đúng là Trung Nghĩa Hầu ương ngạnh quá nhiều năm, chuyện này huyên náo lớn như thế, còn dám trước mặt bao người kinh thường chỉ dụ của hoàng thượng, vẫn quỳ ở bên ngoài Thượng Thư Phòng.
Chuông Thanh Long được đánh, sĩ tử quỳ trước cổng Trùng Dương cùng với quan viên dâng tấu thư... Mặc dù ai cũng biết Đại Lý Tự có chứng cứ vô cùng xác thực trong tay, nhưng Cổ Kỳ Thiện bất quá cũng chỉ được cho đề thi, dù có bị kết tội thì nặng nhất cũng chỉ là loại bỏ quyền thừa kế tước vị, khó mà đụng tới nền móng của phủ Trung Nghĩa Hầu, thế nhưng Trung Nghĩa Hầu lại là người để bụng, không dễ bỏ qua mọi chuyện. Đối với Thiên tử mà nói, đây còn không phải là 'ỷ mình có công', 'cậy sủng sinh kiêu' sao?
Đợi một lúc, khi hay tin các sĩ tử đã rời khỏi cổng Trùng Dương, Triệu Phúc mới một lần nữa đi vào Thượng Thư Phòng, nhẹ giọng bẩm báo: "Bệ hạ, thị vệ quay lại, nói rằng các sĩ tử cám tạ hồng ân của Bệ hạ, đã tản đi hết. Chỉ là...... Trung Nghĩa Hầu vẫn còn chưa đứng dậy."
"Cứ mặc kệ hắn, hắn tự nhiên sẽ đứng dậy."
Vẻ mặt Gia Ninh Đế vừa mới giãn ra đã sầm lại, hừ lạnh: "Dựa dẫm quân quyền Tây Bắc lớn liền hung hăng ngang ngược như vậy, mặt mũi Cổ gia hắn, trẫm thưởng thức, hiện nay lại còn dùng để thoải hiệp! "
"Bệ hạ nguôi giận."
Gia Ninh Đế khoát tay, mắt nheo lại, dáng vẻ thâm sâu khó lường.
"Cổ gia ngang ngược lâu nay, trẫm đã sớm nghe nói, chỉ là Nhậm An Lạc này...... lại có thể lôi ra nhiều chuyện thị phi đến như vậy, hiện tại trẫm thật sự có chút tiếc nuối vì đã bỏ lỡ lúc nàng vào cung yết kiến."
Vào lúc hoàng hôn, dân chúng chen chúc chật kín các con đường cuối cùng cũng chờ được ý chỉ của hoàng thành.
Không có tiếng reo vui như chim sẻ, chỉ có sự nhẹ nhõm và hy vọng tràn đầy trong ánh mắt.
Sau khi nhìn thấy Đại Lý Tự dán thông cáo ngày thứ hai giờ Thìn thăng đường, dân chúng cuối cùng cũng tản ra đi về.
Nhậm An Lạc sau khi đã ngồi trong Đại Lý Tự cả ngày, xem qua đống hồ sơ do Hoàng Phổ để lại, đến khuya, nàng dẫn theo Uyển Cầm thông thả đi trên phố.
"Tiểu thư, ngày mai Tả Hữu tướng và tiểu thư cùng xét xử vụ án, sợ là không được dễ dàng."
Đường phố kinh thành giữa đêm khuya đặc biệt lãnh lẽo vắng vẻ, Uyển Cầm tiến lên hai bước buộc áo choàng quàng qua cổ Nhậm An Lạc, nhẹ nhàng nói.
"Nếu không phải trên dưới Đại Lý Tự tiến cử, lại thêm không thể làm trái lòng dân, thì vụ thẩm án này tuyệt đối sẽ không bao giờ rơi vào tay ta. Triều đình coi trọng cường quyền, bên trong hoàng thành, vị kia e là đang muốn nhìn ta thất thủ ngã xuống, lão nhân gia hắn cũng xem như hả giận, không tốn bạc vẫn xem được truyện hài."
Nhậm An Lạc khẽ cười, giọng nói rơi vào tai có chút nhàn nhạt và thản nhiên, khác hẳn với vẻ lạnh lùng bá đạo khi xuất hiện trước mặt mọi người thường ngày.
Trong lúc trò chuyện, cả hai vô tình đi đến một con đường hoang vắng lạnh lẽo.
Con đường này rất rộng, hai bên là những kiến trúc đẹp đẽ, trang nhã, quý phái, cuối đường có một toà nhà cổ xưa yên tĩnh, sừng sững khí thế. Ở trước nhà, sư tử đá loang lổ, bong tróc lớp sơn đỏ ra từng mảng, dường như đã bị bỏ hoang từ lâu.
Dưới ánh đèn mờ ảo, dù ở cách xa trăm thước, vẫn có thể mơ hồ cảm nhận, nơi đây đã từng rất phồn thịnh vinh hoa.
"Đó là quý phủ của nhà nào?"
Hai người dừng lại, Nhậm An Lạc ngẩng đầu, khẽ hỏi.
"Tiểu thư, Thái Tổ năm đó vinh sủng Đế thị nhất tộc, từng ban cho Tĩnh An Hầu cả một con phố trong kinh thành để làm dinh thự, thiết nghĩ nơi này chắc là phủ Tĩnh An Hầu trước đây."
Giọng nói của Uyển Cầm đặc biệt rõ ràng trên đường phố đêm khuya, chẳng biết tại sao, rơi vào tai lại có cảm giác quạnh quẽ.
Nhậm An Lạc ngước nhìn phủ Tĩnh An Hầu hoang vắng ở phía xa, thấp giọng 'uhm' một tiếng đáp lại, vẻ mặt trầm tĩnh rồi quay người rời đi.
Dưới ánh trăng tròn, áo choàng đỏ thẫm kéo trên mặt đất, phản chiếu bóng dáng bước đi chậm rãi, có phần lạnh lẽo.
Vào ngày thứ hai, sắp đến giờ Thìn.
Từ lúc lập quốc đến giờ, Đại Lý Tự chưa từng có phiên xét xử nào giành được nhiều sự chú ý như thế này. Xung quanh công đường, dân chúng tập trung chen lấn đông nghẹt. Trên thềm đá trước đại đường phủ nha, có mấy chục thí sinh