Edit: Gấu Gầy
Chương 14
Giọng nói của Nhậm An Lạc lắng xuống làm cho sắc mặt của Cổ Tề Thiện cũng đột ngột thay đổi theo, trong ngoài đại đường lặng ngắt như tờ, mọi người nín thở nhìn tiểu hầu gia đang ngậm miệng im thin thít, lúc này mới hiểu ra dụng ý của Nhậm An Lạc.
Tiểu hầu gia Trung Nghĩa Hầu phủ từ nhỏ đã học hành dốt nát, nếu hắn thật sự nhờ người khác làm thay đề thi, đương nhiên sẽ không nhớ rõ nội dung của bài thi mấy ngàn chữ này.
Tả tướng nhướng mày nhìn Nhậm An Lạc liếc mắt một cái, im lặng không lên tiếng, Hữu tướng thầm khen một câu, trầm giọng nói: "Tiểu hầu gia, Nhậm đại nhân nói không sai, nếu ngươi quả thật bị oan, chỉ cần nói ra nội dung bài thi, bổn tướng cũng đảm bảo sẽ trả lại công đạo cho ngươi."
Mồ hôi lạnh túa ra ướt đẫm trán Cổ Tề Thiện, hắn cố chấp nói: "Hữu tướng, lúc thi ta quá mức khẩn trương, làm sao còn nhớ rõ bản thân đã viết cái gì, chắc là viết bừa cho xong ấy mà."
Tức thời mọi người đều ồ lên, các sĩ tử ở dưới nhao nhao khịt mũi coi thường, chế giễu giọng điệu lảng tránh của Cổ Tề Thiện, bài thi khoa cử quan trọng như thế, dù cho văn chương có tệ đến mấy, cũng không thể ngay cả bản thân viết ra cái gì cũng không nhớ.
Nhậm An Lạc xua tay, mọi người chợt im lặng, nàng phớt lờ lời giảo biện của Cổ Tề Thiện, kéo dài giọng nói: "Nếu tiểu hầu gia không nhớ rõ nội dung bài thi cũng không sao, câu hỏi trong đề thi khoa cử lần này thật sự vô cùng mịt mờ, 'đạo của bá tánh', câu hỏi này đúng là rất khó trả lời......"
"Đúng vậy, câu hỏi đề thi mịt mờ như thế, ta tất nhiên đành phải viết lung tung cho xong, cũng không mong có được thành tích tốt!"
Cổ Tề Thiện rung đùi đắc ý, cho rằng bản thân đã tìm được cái cớ hợp lý.
Toàn bộ công đường không biết vì sao đột nhiên yên tĩnh, lặng im không một tiếng động, hắn mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn, ngẩng đầu nhìn Nhậm An Lạc.
Ngồi bên trái Nhậm An Lạc, Tả tướng sắc mặt lạnh tanh, nếu không phải do được tu dưỡng tốt, hắn đã sớm đá cái tên đầu heo kia một cước rồi.
"Tiểu hầu gia, bản quan nói rồi, ngươi chính là chứng cứ."
Nhậm An Lạc đột nhiên lạnh giọng: "Đề thi khoa cử hoàn toàn không có câu hỏi 'đạo của bá tánh', hai vị đại học sĩ ra đề là 'giữ vững sự nghiệp', ngươi không nhớ rõ nội dung bài thi, về tình có thể tha thứ, nhưng ngay cả câu hỏi đề thi mà ngươi cũng không rõ, còn dám nói bài thi này do ngươi tự viết!"
Gõ mạnh thanh gỗ xuống bàn, Nhậm An Lạc nhìn thẳng Cổ Tề Thiện, tức giận quát lớn.
Cổ Tề Thiện sắc mặt đại biến, khàn giọng gào lên: "Nhậm An Lạc, ngươi dám lừa ta!"
"Bản quan là quan chủ thẩm, thẩm án như thế nào, không tới lượt ngươi khoa chân múa tay. Cổ Tề Thiện, bản quan hỏi ngươi, ngươi gian lận khoa cử, có nhận tội hay không?"
"Nhận thì sao, ta là quý tử của Hầu phủ, chỉ phạm tội gian lận khoa cử nhỏ nhoi, ngươi định phạt ta như thế nào?"
Dù đã có bằng chứng vững như núi, nhưng Cổ Tề Thiện đến chết vẫn không chịu nhận sai. Sĩ tử bên ngoài công đường lòng đầy căm phẫn, trên mặt ngập tràn tức giận.
Nhậm An Lạc không trả lời, phất tay ra lệnh cho nha sai áp giải Cổ Tề Thiện sang một bên, nhìn Đỗ Đình Tùng vẫn đang cúi đầu nãy giờ.
Dường như cảm giác được Nhậm An Lạc đang chăm chú nhìn, hắn ngẩng đầu, sắc mặt trầm ổn, ánh mắt hiện lên tâm thái thấy chết không sờn, bình tĩnh thẳng thắn.
Nhậm An Lạc có chút ngẩn người, sau đó nhận ra...... Người này sợ là đã chết tâm kể từ khi bị bắt vào Đại Lý Tự.
"Người đang quỳ dưới kia, ngươi là Đỗ Đình Tùng?"
"Bẩm đại nhân, là học trò."
"Ngô Việt khai nhận đã lấy đề thi từ trong tay của ngươi, hắn không có nói dối, đúng không?"
Đỗ Đình Tùng không trả lời, ngược lại hỏi: "Đại nhân có bằng chứng không?"
Nhậm An Lạc nhướng mày, đem chứng cứ được trình lên để qua một bên, sau đó lấy ra một bài thi khác từ khay gỗ vừa rồi.
"Đề thi ngày đó ngươi đưa cho Ngô Việt, hắn vẫn chưa ném đi, nha sai lục soát trên người hắn tìm ra được hai tờ đáp án, lúc trước bản quan tưởng rằng hắn sợ sơ sót nên cẩn thận chuẩn bị thêm một tờ, về sau mới biết chữ viết trên hai tờ đáp án hoàn toàn khác nhau. Đỗ Đình Tùng, đây là bài thi khoa cử của ngươi làm, chỉ cần so sánh với chữ viết của hai tờ đáp án, sẽ biết ngay ngươi có phải là người cung cấp đáp án hay không."
Cả công đường yên tĩnh, hầu như không có ai biết, lúc trước từ trên người Ngô Việt lại lục soát ra hai tờ đáp án có chữ viết khác nhau, quan viên Đại Lý Tự đánh cuộc cả tiền đồ đi gõ vang chuông Thanh Long, quả nhiên là có thứ để dựa vào.
Hoàng Phổ thở phào một hơi, đến bây giờ, vụ án này mới thật sự được bày ra trước mắt mọi người.
Đỗ Đình Tùng thoáng nhìn Ngô Việt, im lặng hồi lâu, mới nói: "Không cần so sánh chữ viết, đề thi là ta đưa cho Ngô Việt."
So với Cổ Tề Thiện hống hách ngang ngược, Đỗ Đình Tùng - nhi tử nhà Hộ Bộ thượng thư, ngày thường thanh danh không tồi, sĩ tử bên dưới nghe thấy Đỗ Đình Tùng tự mình thừa nhận, đều có chút khó tin.
"Tại sao ngươi lại đưa đề thi cho Ngô Việt?"
"Đại nhân chắc cũng biết, nếu thi đậu vào Cao trung Tam giáp lập tức sẽ quang tông diệu tổ, từ đây trở thành người đứng trên kẻ khác, ta xưa nay xem Ngô Việt là bạn tốt, nên mới đem đề thi đưa cho hắn, không ngờ hắn lại đem đề thi truyền cho người khác."
Ngô Việt đang quỳ nghe Đỗ Đình Tùng bình tĩnh điềm đạm trả lời, vùi đầu xuống càng lúc càng thấp hơn, thân thể cũng vô thức dịch sang một bên.
Nhậm An Lạc nhìn xuống đại đường, hỏi lại: "Đề thi của ngươi từ đâu mà có?"
Công đường tức khắc trở nên im lặng, đây cũng là câu hỏi mà tất cả mọi người đều muốn biết đáp án, nếu Đỗ Đình Tùng trả lời đề thi được lấy từ một thí sinh khác, vụ án này mới thật là long trời lở đất.
Tả tướng mặt trầm như nước, căng thẳng khác thường, Hữu tướng hồ nghi khẽ nhìn sang bên trái.
"Nhậm đại nhân, đề thi là ta xin ở chỗ Lý đại nhân."
Đỗ Đình Tùng rũ mắt, chậm rãi đáp: "Lý đại nhân là thầy dạy của ta, ta vì khoa cử mà phiền não, đêm khuya vào Lý phủ kể khổ nhờ vả, ân sư không đành lòng, mới đem đề thi đưa cho ta."
"Hả? Thế tại sao trong thư thỉnh tội, Lý đại nhân hoàn toàn không nhắc gì đến ngươi, mà lại nói người được hắn đưa đề thi là Ngô Việt?"
"Ân sư biết việc đưa đề thi đã bại lộ, nên mới viết thư thỉnh tội tự sát, bao che cho ta."
Đỗ Đình Tùng nằm sấp trên mặt đất, giọng nói khẩn thiết: "Nhậm đại nhân, ta là chủ mưu của vụ án gian lận khoa cử, tất cả mọi chuyện đều do ta gây ra, Đỗ Đình Tùng hổ
thẹn với Bệ hạ, hổ thẹn với ân sư, hổ thẹn với cha mẹ, nguyện lấy cái chết tạ tội!"
Đỗ Đình Tùng thừa nhận tất cả tội trạng, Tả tướng thở phào nhẹ nhõm, thân thể cứng ngắc lúc này mới thả lỏng.
Cái tên Đỗ Đình Tùng này cũng không quá ngu xuẩn, may mà Đỗ gia không phải chỉ có một mình hắn là nhi tử, Đỗ thượng thư tự biết nên lựa chọn như thế nào.
Trong ngoài đại đường, tiếng thở dài vang lên hết đợt này đến đợt khác, phiên xét xử vụ án cho đến bây giờ, kết quả đã rõ, chỉ là rốt cuộc lại vô cùng đáng tiếc.
Đến lúc này, chỉ còn đợi Nhậm An Lạc tuyên án nữa là xong.
"Đỗ Đình Tùng, ngươi luôn miệng nói bản thân hổ thẹn với hoàng ân, hổ thẹn với ân sư, hổ thẹn với cha mẹ...... Vậy còn đồng đạo của ngươi và thiên hạ bá tánh thì sao?"
"Bản quan hỏi ngươi, nếu việc này không bị vạch trần, ngươi thì đỗ Cao trung Tam giáp, còn những thí sinh vì ngươi gian lận khoa cử mà thi rớt, cả đời phải chịu cảnh gian nan khổ cực, ai sẽ trả lại công bằng cho họ? Ngươi tâm địa bất chính, làm người không ngay thẳng, sao có thể trở thành quan phụ mẫu, tạo phúc cho bá tánh?
Đỗ Đình Tùng sững sờ, sắc mặt hổ thẹn. Không chờ hắn trả lời, Nhậm An Lạc đã nhìn về phía Cổ Tề Thiện.
"Cổ Tề Thiện, ngươi vừa rồi chất vấn bản quan, gian lận khoa cử chỉ là một tội trạng nhỏ nhoi, bản quan có thể trừng phạt ngươi - trưởng tử Hầu phủ như thế nào phải không?"
Nhậm An Lạc đứng dậy, nhìn hai người đang chờ định tội ở công đường, ánh mắt sáng quắc: "Khoa cử chính là cơ sở để tuyển chọn hiền tài cho triều đình Đại Tĩnh, khoa cử loạn, nền tảng lập quốc cũng loạn, thế nhưng ngươi lại nói
đây chỉ là một tội trạng nhỏ nhoi, quả thực vô lý đến cực điểm, ngươi tưởng cả triều đình này đều là hậu viên của Trung Nghĩa Hầu phủ có đúng không?"
"Sĩ tử Đại Tĩnh ta trãi qua mười năm gian khổ vất vả phấn đấu học tập, vượt qua biết bao cuộc thi mới có được cơ hội tham gia khoa cử lần này, tại sao đối với ngươi lại không khác gì giẻ rách? Để bản quan nói cho ngươi biết, khoa cử Đại Tĩnh là như thế nào!
Nhậm An Lạc trên công đường lướt mắt nhìn một lượt, từ Hữu tướng đến quan lại Đại Lý Tự, thái độ trịnh trọng khác thường.
"Hai mươi năm trước Đại Tĩnh lập quốc, cả nước tuyển chọn nhân tài, Hữu tướng Ngụy Gián tuy là nhà
Đại Nho, nhưng để làm an lòng dân, vẫn phải thông qua những điều đã được thông tuệ trong ba mươi năm, trở thành vị Trạng Nguyên đầu tiên của triều đình Đại Tĩnh."
"Nội Các đại học sĩ Tống Kinh Triệu, trải qua ba lần thi hội, nếm hết khổ hàn nghèo khó, mất mười năm cố gắng mới vào được Cao trung Tam giáp, khí khái này làm thế nhân vô cùng kính trọng."
"Thiếu phó của Thái Tử là Ninh Sở Du, học trò trãi khắp thiên hạ, ngày đó đỗ Bảng Nhãn vào năm Thái Tổ thứ tư."
"Nếu không có chế độ khoa cử để chọn nhân tài, nạp hiền lương, Đại Tĩnh ta có thể thái bình mấy chục năm sao? Cổ Tề Thiện, khoa cử đối với bá tánh Đại Tĩnh mà nói nặng như trời, ngươi là trưởng tử Hầu phủ thì thế nào hả? Chẳng lẽ còn nặng hơn cả trời!"
"Ngươi làm sao biết sĩ tử tham gia khoa cử không tràn ngập khát vọng,