Hàn Diệp nói ra lời này, Đế Thịnh Thiên híp mắt, không nói thêm gì. Chuyện Hàn Diệp đã quyết định, bây giờ nàng có nói thế nào cũng vô ích.
Nàng quay đầu chắp tay với Tịnh Thiện "Đạo trưởng, mắt của Hàn Diệp nhờ vào người."
Tịnh Thiện gật đầu, đáp lễ với Đế Thịnh Thiên, dẫn Hàn Diệp vào sương phòng.
Chuyện Thi Tranh Ngôn đóng cửa chùa Phù Lăng cầu phúc cho tổ tiên Thi gia truyền khắp đế đô chỉ trong nửa ngày, các phủ nhận được thư tay của hắn, cũng sẽ không ngu ngốc mà đụng chạm với thống soái nắm giữ ba quân này, huống chi đối với họ, quốc hôn trước mắt của Nhiếp chính vương càng quan trọng hơn, một chuyện nhỏ như vậy quả thật không đáng nhắc tới.
Chỉ có Đế Tử Nguyên ở điện Hoa Ninh nghe được tin này, lông mày lập tức cau lại.
"Cô tổ mẫu không truyền tin tới nói chuyện gì xảy ra?" Thi Tranh Ngôn sẽ không vô duyên vô cớ đóng cửa chùa, ra lệnh này nhất định là cô tổ mẫu, chỉ muốn người khuyên Hàn Diệp ở lại, cần gì phải làm to chuyện đến mức đóng cửa chùa như vậy?
Cát Lợi bên cạnh lắc đầu "Nô tài sau khi nhận được tin đã đích thân đến núi Phù Lăng, Đế gia chủ không gặp nô tài, chỉ truyền một lời nhắn, nói chuyện Hầu quân phó thác, người sẽ dốc sức hoàn thành."
Đế Tử Nguyên luôn biết cô tổ mẫu của nàng hành sự ngông cuồng, không để ai xen vào, chỉ thở dài nói "Chỉ mong cô tổ mẫu có cách, có thể giữ được chàng."
"Quốc hôn chuẩn bị thế nào rồi?" Mấy ngày nay, Đế Tử Nguyên ngoài xử lý chính sự, còn tập trung chuẩn bị cho quốc hôn. Đế gia mấy chục năm rồi mới có hỉ sự như vậy, nàng đương nhiên phải tự tay làm, chuẩn bị mọi thứ thật chu đáo.
"Sáng nay hỉ phục đã được Thượng Y cục đưa tới, đôi tân nhân đã thử rồi, rất vừa vặn. Đặc biệt là thế tử của chúng ta, một nam tử tuấn tú, phong thái ngời ngời!"
Dù quốc hôn này là để giữ Hàn Diệp, nhưng Đế Tử Nguyên đã chuẩn bị cho Đế Tẫn Ngôn và Uyển Cầm.
Nhắc đến quốc hôn, Cát Lợi cũng rất hào hứng, hắn và Đế Tẫn Ngôn cùng nhau lớn lên trong Đông cung, giao tình rất tốt, dĩ nhiên sẽ tận tâm tận sức chuẩn bị quốc hôn.
"Năm đó Điện hạ luôn nhớ tới hôn sự của thế tử, chọn hết các quý nữ trong kinh cũng cảm thấy không có ai xứng với thế tử. Nếu Điện hạ có thể tận mắt nhìn thấy đại hôn của thế tử thì tốt rồi." nói đến đại hôn của Đế Tẫn Ngôn, Cát Lợi nhớ lại chuyện xưa trong Đông cung năm đó, nhất thời thổn thức không thôi, vô cùng cảm khái. Nói xong mới biết lỡ lời, sầu não phiền muộn, ngậm miệng không nói nữa.
"Tẫn Ngôn là do một tay chàng nuôi lớn, đại hôn của Tẫn Ngôn, ta sẽ không để chàng bỏ lỡ." Đế Tử Nguyên đứng trước cửa sổ, nhìn về hướng núi Phù Lăng, nghe xong, chỉ để lại câu này.
Chớp mắt đã ba ngày trôi qua, thoáng chốc đã đến ngày quốc hôn. Hoàng thành sớm đã giăng đèn kết hoa, lụa đỏ che khuất bầu trời. Mọi cung điện đều được dọn dẹp sạch sẽ, điện Chiêu Nhân đã được bày trí ổn thỏa một ngày trước, chỉ còn chờ đại điển quốc hôn cử hành tại đây vào ngày hôm sau. Ngày đó, hoàng thành sớm đã ồn ào náo nhiệt, xe ngựa phú quý trong kinh thành từ sáng sớm đã vào cung, đại thần trong triều, quyền quý vương hầu dẫn theo phu nhân đợi giờ lành trong trắc điện của điện Chiêu Nhân.
Tuy nhiên, điều kỳ lạ là đại hôn của Nhiếp chính vương, thế tử Tĩnh An Hầu vốn phải bận trước bận sau lại không thấy bóng người. Trong lòng triều thần nghi hoặc, nhưng không dám hỏi Đế Tử Nguyên, nói cho cùng chưa đến giờ lành, tân nương tử vẫn chờ ở trong điện Hoa Ninh.
Trong cung cách đầy vài ngày, Lễ bộ thông báo tới các phủ, lúc quốc hôn, tân lang sẽ bước vào từ cổng chính Trùng Dương hoàng cung, tân nương bước ra từ điện Hoa Ninh.
Ngược lại có một đám người vô cùng lúng túng, dù vua Gia Ninh băng hà, nhưng chưa lập tân đế, các phi tần của ông vẫn sống trong cung. Triều đình cử hành quốc hôn, nhưng bọn họ không phải hoàng tộc, các nàng đến thì ngượng ngùng ...... sống trong cùng một cung, cách vách tổ chức hỉ sự, cũng không thể không đến. May là Đế Tử Nguyên cũng xem như chu đáo, một ngày trước quốc hôn đã tự tay viết thiệp mời, lệnh Cát Lợi gửi đến tay các vị nương nương trong cung, cũng sắp xếp vị trí thích hợp cho họ trong điện Chiêu Nhân, dù sao cũng là hỉ sự, không cần thiết gây khó dễ.
Trong điện Hoa Ninh, cung nga đang trang điểm cho Uyển Cầm, nàng mặc giá y đỏ rực, đội mũ ngọc tân nương, tóc dài búi cao, điểm trang nhẹ nhàng, nàng không còn vẻ khiêm tốn trầm mặc, thay vào đó là dáng vẻ đoan trang cao quý.
Đế Tử Nguyên mặc Khúc Cư đỏ thẫm, bàn long phi thiên từ chân váy, tóc dài vấn cao, bên hông đeo khối bàn long ngọc bội thuần trắng chưa từng thấy qua.
Nở nụ cười trên môi, hôm nay nàng vô cùng có tinh thần, đứng bên cạnh Uyển Cầm, trong mắt mang theo mừng vui thanh thản.
Cô bé vô tình cứu được trong tuyết rơi năm đó, hiện giờ đã trở thành em dâu thân cận của nàng, đôi khi số phận thật kỳ lạ.
"Để bổn vương." Đế Tử Nguyên cầm lấy chiếc cài tóc vàng cuối cùng trong tay cung nga, cài vào tóc Uyển Cầm. Nàng ngẩng đầu nhìn lên, thiếu nữ trong gương dung nhan xinh đẹp, đã có phong thái cao môn quý tộc.
"Uyển Cầm, ủy khuất cho muội rồi, hôm nay là đại hôn của muội, nhưng ta lại không thể nói với mọi người. Uyển Cầm và Quy Tây vẫn còn ở Tây Bắc, cũng không thể gọi bọn họ trở về."
"Tiểu thư nói gì vậy, bọn họ có trọng trách trấn giữ biên cương, sao có thể trở về vì hôn sự của ta." Uyển Cầm lắc đầu, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng xen lẫn ngượng ngùng, nhưng vẫn dịu dàng đoan trang "Hơn nữa, có thể giúp tiểu thư hoàn thành tâm nguyện, là phúc của Uyển Cầm." nàng dừng lại, đưa tay vuốt ve bàn tay trên vai của Đế Tử Nguyên, chậm rãi nói "Có thể trở thành người thân của tiểu thư, càng là phúc của Uyển Cầm."
Ánh mắt Đế Tử Nhuyên sững sờ, cười nói "Nha đầu muội đó, dù không bước vào cửa phủ Đế gia ta, ở cạnh ta những năm qua, muội sớm đã là người thân của ta rồi."
Đế Tử Nguyên vỗ nhẹ vào tay Uyển Cầm "Uyển Cầm, ta giao Tẫn Ngôn cho muội. " nàng dừng lại, nhìn thiếu nữ trong gương "Từ hôm nay, muội không còn là Uyển Cầm, mà