Tịnh Thiện và Hàn Diệp chịu tội vài ngày trong chùa Phù Lăng, Đế Thịnh Thiên cũng không hề bị quấy rầy, vẫn sống qua ngày thoải mái thư thả, nhàn nhã thong dong không tả được.
Khi Hàn Diệp đến tìm nàng, nàng đang ôm kỳ phổ trong sân nghiên cứu mười năm như một ngày, trên bàn đá bên cạnh thoang thoảng hương trà, còn đặt vài cuộn tranh, nắng trời ấm áp đang tỏa trên người nàng, đặc biệt yên tĩnh thanh thản.
Hàn Diệp sững sờ một hồi, trong lòng cũng có chút ghen tị. Đế Thịnh Thiên xuất thân cao môn quý tộc, vận mệnh một đời thăng trầm sóng gió, xây dựng sơn hà tráng lệ nhất, cũng từng trải qua địa ngục u tối nhất, nhưng sau bao nhiêu năm, nàng vẫn luôn giữ tâm tính thờ ơ với thiên hạ, quả thật là một người kỳ lạ trên đời. Không ngạc nhiên khi năm đó Thái tổ yêu nàng một đời, nhưng thật đáng tiếc ......
Thật đáng tiếc? Tiếc cho Thái tổ và Đế Thịnh Thiên, hay tiếc cho hắn và Tử Nguyên mấy chục năm sau. Hàn Diệp đè nén sầu muộn vô hình trong lòng, tiến lên mấy bước hành lễ với Đế Thịnh Thiên "Sư phụ."
Đế Thịnh Thiên nhướng mắt, thấy Hàn Diệp đã khỏi, cuối cùng thở nhẹ nhõm một hơi.
Nàng chỉ vào ghế đá đối diện "Ngồi đi, trà vừa mới pha, tự rót đi."
Hàn Diệp ngồi xuống, ngoan ngoãn rót trà cho mình, nhìn Đế Thịnh Thiên rồi chậm rãi nói "Sư phụ, hôm nay cũng muộn rồi, có thể làm phiền sư phụ một ngày, để con ở trên núi Phù Lăng ôn chuyện cũ, ngày mai Tranh Ngôn sẽ an bài ổn thỏa chuyện rời kinh."
Trước khi Hàn Diệp lên núi Phù Lăng, chỉ nghĩ Đế Thịnh Thiên hẹn ôn chuyện cũ, có vài chuyện vẫn chưa an bài thỏa đáng, nhưng thời gian một ngày đã đủ.
Trời vừa rạng sáng, còn sớm chán, ở đâu ra muộn rồi, hôm nay quốc hôn, đế đô hẳn là cả thành vui mừng, lụa đỏ che khuất bầu trời, sợ là không muốn nhìn thấy, nên mới muốn trốn trên núi Phù Lăng một ngày.
Đế Thịnh Thiên liếc mắt, hiểu được suy nghĩ của Hàn Diệp.
"Sư phụ?" thấy Đế Thịnh Thiên im lặng, Hàn Diệp gọi nàng, nhưng Đế Thịnh Thiên vẫy tay với hắn, lại nói "Vẫn là uống trà trước đi."
Đây là lần thứ hai Đế Thịnh Thiên bảo hắn uống trà trên bàn, Hàn Diệp nhấp một ngụm trong chén, nhất thời ngây người.
Vào miệng hơi đắng, nhưng lại mát lạnh thấm sâu, đây là cách người đó hay pha trà. Hắn đột ngột quay đầu nhìn vào trong sân, nhưng trong sân yên tĩnh không một bóng người.
Cũng đúng, hôm nay nàng đại hôn, sao có thể xuất hiện trên đỉnh núi Phù Lăng? Nhưng trà này ...... rõ ràng chỉ có nàng mới có thể pha.
"Sư phụ." giọng Hàn Diệp kinh ngạc khó nói, nhìn về phía Đế Thịnh Thiên.
Đế Thịnh Thiên biết hắn đang nghĩ gì, nhưng không trả lời, chỉ tiếp tục tự mình rót trà.
"Năm đó khi ta gặp Tử An, phụ thân con chỉ mới là một đứa trẻ, thoáng chốc đã mấy chục năm trôi qua." Đế Thịnh Thiên nhìn Hàn Diệp cười "Trong nháy mắt con cũng đã trưởng thành. Ta biết, những năm qua con vẫn luôn có chuyện muốn hỏi ta, bây giờ cho con một cơ hội, hỏi đi, có lẽ con là người duy nhất trên đời hỏi ta câu này."
Trên đời này, phàm là những người biết khoảng thời gian năm đó, đều muốn hỏi Thái tổ khai quốc Đại Tĩnh và Đế gia chủ Đế Thịnh Thiên một câu, nhưng hai người họ, một người sớm đã băng hà, một người lúc ẩn lúc hiện trên thế gian, đối với chuyện của hai người, mọi người đa phần đều là suy đoán, nhưng không ai có cơ hội hỏi bọn họ.
Thân là người Hàn gia, Hàn Diệp luôn giấu kín câu hỏi này trong lòng.
Hàn Diệp im lặng hồi lâu, cuối cùng lên tiếng.
"Sư phụ, năm đó người nhường một nửa giang sơn của Đế gia, là vì dân chúng thiên hạ? Hay là vì ...... quan tâm đến Hoàng gia gia?"
Thế tộc trăm năm, thế cục ngàn năm, nhường lại cơ hội trở thành Hoàng đế, năm đó Đế Thịnh Thiên rốt cuộc mang tâm tư thế nào?
"Nếu không có tình, nào có mười bốn năm tương trợ. Nguyện dân chúng an khang thiên hạ hòa bình là thật, nhường nửa giang sơn lại là giả."
Hàn Diệp sững sờ.
"Năm đó ta gặp Tử An ở Thương thành, đã biết lòng huynh ấy đặt ở thiên hạ, sau đó kết giao hợp ý, liền quyết định trợ giúp huynh ấy." ánh mắt Đế Thịnh Thiên bình tĩnh thẳng thắn, giống như năm đó chỉ làm theo ý của bản thân "Nửa giang sơn đó, vốn là ta đánh chiếm cho huynh ấy, chưa từng nghĩ đến việc sở hữu nó, nói gì đến nhường lại."
Lời vừa nói ra, nét mặt Hàn Diệp chấn động, ánh mắt kinh ngạc khó tả, chỉ với một câu nói, hắn đã hiểu được ý tứ sâu xa trong lời của Đế Thịnh Thiên.
Đế gia thống trị Tấn Nam hàng trăm năm, các đời gia chủ đều là những nhân vật kiệt xuất, lại chỉ thu mình vào một góc, chưa từng đặt chân đến Trung Nguyên. Chỉ khi đến đời của Đế Thịnh Thiên, quần hùng cát cứ, nàng mới dẫn binh Bắc tiến, với binh pháp mưu lược thần quỷ khó lường và võ lực thuộc hàng tông sư nhất thống hai mươi tám thành trì, chỉ trong mười năm, toàn bộ phía Nam Trung Nguyên đều thuộc về nàng, thế lực đối đầu với Hàn gia.
Thiên hạ chỉ nghĩ Đế gia có ý tranh hùng, mưu đồ thiên hạ, lại chưa từng nghĩ cuộc chinh phạt kéo dài mười năm của Đế Thịnh Thiên năm đó chỉ vì để tạo nên một thiên hạ thịnh thế chưa từng có cho người đó.
Tuy gặp người đã muộn, cả đời hối tiếc, nhưng thiên hạ mà người muốn, dù hao tổn cả đời ta, cũng sẽ dâng vào tay người.
Vì một người trao cả thiên hạ chính là thích, vì một người từ bỏ thiên hạ chính là yêu.
Đây có lẽ là điều mà Đế Thịnh Thiên muốn nói với Hàn Tử An.
Dù đã mấy chục năm trôi qua, nhưng Hàn Diệp vẫn không khỏi đau lòng khi hiểu được tâm tư này, hắn nhìn Đế Thịnh Thiên, giọng nói như nghẹn lại.
"Sư phụ, những lời này, người có nói với Hoàng gia gia chưa?"
Đế Thịnh Thiên hiếm khi trầm mặc, thật lâu sau, nàng mới cười nói "Ta đã nói, con là người duy nhất hỏi ta. Đời này ta thoát khỏi thế tục, làm mưa làm gió, ta có những gì ta muốn, mọi nguyện vọng đều đạt được. Chỉ có huynh ấy, cả đời ta không thể tiến thêm được nữa, nhưng đời này của Đế Thịnh Thiên ta, chưa