Đã nửa tháng trôi qua kể từ ngày quốc hôn, Thái tử Đại Tĩnh Hàn Diệp quá cố về triều, tuyên bố sẽ sớm đại hôn với Nhiếp chính vương, tin tức truyền khắp Vân Hạ trong vòng nửa tháng. Nhất thời chấn động triều đình Bắc Tần Đông Khiên, đồng thời cũng lâm vào nguy hiểm. Trong ba năm Đế Tử Nguyên nhiếp chính Đại Tĩnh, Đại Tĩnh quốc thái dân an, quốc khố dồi dào, binh hùng tướng mạnh, sức mạnh quốc gia phục hưng mạnh mẽ, sớm đã làm cho Bắc Tần Đông Khiên như gặp đại địch. Hai nước vốn dĩ cho rằng tranh chấp ngôi vị giữa hai nhà Hàn Đế sẽ gây ra nội loạn trong triều đình Đại Tĩnh, thời gian hồi phục ít nhất cũng phải mấy năm, nào ngờ Hàn Diệp chẳng những còn sống về triều, còn muốn nghênh cưới nữ nhi Đế gia, đã tiêu trừ tranh chấp trên triều đình Đại Tĩnh. Sau khi nghe tin, triều đình Bắc Tần Đông Khiên trở nên căng thẳng, chưa đến nửa tháng, đã phái sứ thần đưa quốc thư tới.
Ngược lại, các triều thần Đại Tĩnh những năm này trải qua nhiều chuyện, trái tim sớm đã được rèn luyện cứng như sắt đá, các triều thần có tuổi cũng không bị Nhiếp chính vương và trữ quân nhà mình giày vò ra bệnh hiểm nghèo gì trong ngày quốc hôn hôm đó, ai nấy đều ăn no ngủ kỹ, vui vẻ làm nhiệm vụ trong triều, ngồi chờ Thái tử và Nhiếp chính vương đại hôn. Nếu nói ra điều duy nhất khiến bọn họ bận tâm khó hiểu, chính là thân phận trữ quân có phần ngượng ngùng của tiểu Thái tử Hàn Vân.
Ba năm trước, Thái tử đã mất trên núi Vân Cảnh, để ổn định hoàng quyền Hàn thị, Tiên đế đã sắc phong Thập tam hoàng tử làm trữ quân, vì lúc đó Thái tử chỉ mới ba tuổi, mà tiên Thái tử vừa qua đời, tuy Hàn Vân có danh được sắc phong, nhưng chưa từng vào Thái miếu nhận lễ, cũng chưa từng vào sống trong Đông cung. Nói tới đây lại nhớ đến đại điển sắc phong của Hàn Diệp năm đó vô cùng vinh quang hoành tránh, nhìn lại ngôi vị Thái tử của Hàn Vân quả thật không chân thực, nhưng dù sao cũng là trữ quân do Tiên đế hạ chỉ sắc phong. Dù bây giờ Hàn Diệp có vinh quang về triều thì cũng không thể phủ nhận sự thật này, chuyện an bài Hàn Vân thế nào cho hợp lý đã trở thành ưu tiên hàng đầu của triều đình hiện tại.
Hàn Diệp về triều trong giờ phút quan trọng, lại còn muốn nghênh cưới Nhiếp chính vương, chuyện đăng cơ đế vị gần như đã trở thành chuyện đương nhiên. Ngày sau, đích tử của Thái tử và Nhiếp chính vương đương nhiên sẽ là người kế thừa kế chính thống của Đại Tĩnh. Quyền kế thừa ngôi vị mà Thái tổ năm đó ban cho Đế gia vẫn luôn là tâm bệnh của Hàn thị, điều này cả triều đều biết, ngày sau Thái tử và Nhiếp chính vương có hậu nhân, huyết mạch hai nhà Hàn Đế sẽ kế thừa đại thống, vậy nguy hiểm tiềm ẩn từ lúc Đại Tĩnh khai quốc sẽ không còn nữa, nói ra thì đây thật sự là phúc khí mà hoàng tộc đã sầu bạc đầu mấy năm gần đây hết sức mong đợi, càng là một giai thoại chân chính có thể được lưu truyền trăm năm trên Vân Hạ.
Với quyền thế lòng dân lúc này Đế Tử Nguyên và Hàn Diệp, chuyện an bài Hàn Vân thế nào thật sự không phải là một chuyện khó. Tiểu Thái tử chỉ mới sáu tuổi, không có bè phái, không có quyền thế trong triều, phong một chức vị thân vương, đời này phú quý không lo, điều phiền phức duy nhất là chủ nhân của điện Ỷ Vân, Cẩn quý phi.
Trong ba năm tại vị cuối cùng của vua Gia Ninh, quyền hành trong hậu cung do Cẩn quý phi nắm giữ, sau khi vua Gia Ninh băng hà, nàng cũng nắm giữ quyền lực của Cấm vệ quân trong tay, nếu Hàn Vân kế vị, nàng sẽ là Thái hậu. Ngay cả khi Hàn Diệp đăng cơ, cũng không thể coi thường nàng, bây giờ làm sao để lấy lại trọng quyền từ các vùng kinh kỳ trong tay Cẩn quý phi mà không động tới binh đao mới là điều khó khăn nhất.
Sau quốc hôn, Nhiếp chính vương có lệnh cho bá quan nghỉ ngơi nửa tháng, tạm thời không nhắc đến chuyện ngôi vị Thái tử và đế vị, vì tình mà có thể hiểu được. Chỉ là thời gian nửa tháng sắp hết, triều đình cũng sẽ mở lại, cuối cùng quyền hành trong cung rơi vào nhà nào, nhất định phải có đáp án và kế hoạch.
Sau khi Thái tử về triều, vẫn sống ở Đông cung. Chỉ ba ngày sau khi hắn hồi cung, những cung nhân hầu hạ năm đó đều được Nhiếp chính vương triệu hết về. Đông cung bây giờ ngập tràn niềm vui, cảnh tượng sôi động hẳn lên.
Sâu trong Đông cung, có một tiểu viện yên tĩnh. Năm đó Hàn Diệp rất thích nơi này, lần này hắn hồi cung tịnh dưỡng cũng vẫn ở đây.
Bây giờ là sáng sớm, mặt trời vẫn chưa ló dạng.
Hàn Diệp bị đánh thức bởi ba tiếng gõ cửa của Cát Lợi.
"Điện hạ? Điện hạ?" tiếng gọi rất cẩn trọng, trầm thấp nhẹ nhàng, nhưng lại như ma âm truyền vào tai, bám lấy không ngừng.
Cánh cửa không khách khí bị mở ra, Hàn Diệp một thân áo trong trắng thuần, choàng một chiếc áo mỏng dựa vào cửa, liếc mắt nhìn đại tổng quản nội cung hiện tại, giọng nói như nghiến răng phun ra "Ta còn đang khỏe mạnh đây, gọi cái gì! Năm đó, lúc ngươi ở bên cạnh ta, cũng không thấy ngươi có gan làm phiền giấc ngủ của ta."
Cả người Cát Lợi run rẩy, nhướng mày cúi đầu, nhỏ giọng đáp lại "Điện hạ, giờ này cũng không còn sớm nữa!" hắn khẽ vung tay về phía sau, lập tức có ba thái giám bưng ba khay đến "Nô tài thấy hôm nay còn nhiều hơn hôm qua, nếu không mang tới sớm cho Điện hạ, e là giờ Sửu hôm nay, người cũng không thể nghỉ ngơi được."
Cát Lợi bày ra dáng vẻ ủy khuất của một nô bộc trung thành, một lòng vì người, người không thể oán trách nô tài, giọng điệu vô cùng phục tùng.
Hàn Diệp liếc nhìn mấy cái khay, mắt híp lại.
Hắn trầm ngâm nhìn mấy cái khay đầy tấu chương. Những người khác chỉ biết Thái tử vinh quang về triều, cầm thánh chỉ ban hôn của Thái tổ hăng hái rước thê tử quyền thế nhất thiên hạ về nhà trên điện Chiêu Nhân, nhất định ngày ngày ôm mỹ nhân trong tay, lại không biết từ sau quốc hôn, Thái tử điện hạ đã bị quét về Đông cung của mình, ngày ngày xử lý chính sự chồng chất, đến cả tay áo của Nhiếp chính vương cũng không nắm được.
"Hôm nay, nàng vẫn ở phủ Tĩnh An Hầu?"
Thái tử trầm giọng hỏi, có lẽ người khác nghe không hiểu câu hỏi khó đoán này, đại tổng quản nội cung của chúng ta đã nhanh chóng lấy lại tinh thần, bắt đầu trả lời như đã học thuộc lòng.
"Vâng, Điện hạ, Nhiếp chính vương vẫn ở phủ Tĩnh An Hầu. Sáng hôm qua, Nhiếp chính vương đã ăn một lồng tiểu long bao ở thành Tây, uống rượu thảo dược ngũ cốc do chính tay Hầu gia phu nhân ủ. Buổi trưa, cùng Ngụy lão thừa tướng làm một bữa tiệc cá do mình câu được ở ngoài ngoại ô, Hoàng Phổ đại nhân tình cờ đến bái phỏng nên cũng cùng tham gia. Buổi tối Ngự trù nướng chân giò heo, Nhiếp chính vương ăn rất ngon, còn tiện tay thưởng cho nô tài. Nhiếp chính vương đêm qua giờ Hợi đi ngủ, trước khi ngủ uống chút rượu Mai Tử, còn ngủ rất ngon, đến giờ vẫn chưa dậy."
Từ khi Đế Tẫn Ngôn nhận tước vị, xưng hô 'Hầu quân' không còn phù hợp với Đế Tử Nguyên, Cát Lợi gọi Đế Tử Nguyên là 'Nhiếp chính vương' trước mặt Hàn Diệp để phân biệt hai người. Ngày nào Thái tử cũng hỏi một câu vu vơ như vậy, Cát Lợi đều thành thật trả lời, để Thái tử cam tâm tình nguyên nhận lấy thứ mà hắn đưa đến.
Hàn Diệp nghe xong, biểu tình trong mắt từng chút dịu đi, cuối cùng bực bội bị đánh thức vào buổi sáng cũng biến mất, hắn ậm ừ, hất cằm về phía mấy cái khay "Còn chưa dậy, thì đây là chuyện gì, sao hả, là ngươi tự ý làm chủ?"
Nghe Hàn Diệp cao giọng, Cát Lợi lập tức lắc đầu, nhanh chóng thể hiện lòng trung thành "Điện hạ, nô tài nào dám, chuyện này là do Nhiếp chính vương trước khi đi ngủ đã phân phó."
"Đã nửa tháng rồi, sao không thấy bớt đi." Hàn Diệp nhàn rỗi ba năm, sau khi trở về thì nghỉ ngơi cũng không quá nửa ngày, với sự cần mẫn của hắn, hiếm khi phun ra một câu như vậy, đủ để thấy chính sự cần xử lý mỗi ngày rất nhiều.
"Điện hạ, Nhiếp chính vương nói, nếu người hỏi chuyện chính sự sao lại giày vò người khác như vậy, thì bảo nô tài trả lời ......" thật hiếm thấy khi Cát Lợi không còn nhẹ nhàng hòa nhã khiêm nhường lễ độ trả lời, mà ngẩng đầu nghiêm túc trịnh trọng, bắt chước giọng điệu của Đế Tử Nguyên nói "Ba năm qua, ngay cả cát cũng có thể tích thành đất, chưa nói đến quốc sự, bổn vương mỗi ngày đều phải trải qua như vậy, nếu Thái tử không muốn Ngự bút phê duyệt, cứ để chàng trở về Tây Bắc là được."
"Điện hạ ......" Cát Lợi nhanh chóng đọc xong những lời này, thuận tiện hít một hơi "Đây là do Nhiếp chính vương bảo nô tài trả lời!"
Cát Lợi được nuôi lớn bên cạnh Hàn Diệp, tình cảm cũng hơn người thường, nhưng với thân phận của hắn, nếu có thể xỏ xiên lời Hàn Diệp như vậy, e rằng cả đời cũng chỉ có lần này.
Quả nhiên, Hàn Diệp híp mắt, nhưng lại không có chút tức giận, thâm trầm nhìn đống tấu chương, khẽ thở dài, choàng một chiếc áo mỏng, rồi đi về phía thư phòng.
"Mang nó qua đây."
Phê duyệt tấu chương, chớp mắt đã hết một ngày, cũng may Hàn Diệp đã quen với chuyện triều chính nửa tháng qua, hôm nay lại có rất nhiều, vừa vào đêm mới duyệt xong.
Hàn Diệp gác bút, phất tay nói "Đưa đến Thượng thư phòng."
Hắn nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài.
"Điện hạ, người muốn xuất cung?" Phúc Lộc hầu bên cạnh, nhỏ giọng hỏi. Sáng sớm Cát Lợi đưa tấu chương đến, liền quay về hầu hạ bên cạnh Đế Tử Nguyên, hiện giờ hầu hạ bên cạnh Hàn Diệp là tiểu công công Phúc Lộc đã đi theo Cát Lợi năm đó.
Hàn Diệp gật đầu "Chuẩn bị ngựa."
Chuẩn bị ngựa? Phúc Lộc sững sờ, kinh thành chỉ lớn như vậy, Điện hạ đến đó cũng không tới nửa canh giờ, còn cần chuẩn bị ngựa? Thấy Thái tử đã bước ra khỏi thư phòng, hắn vội lấy lại tinh thần, vừa chạy theo vừa phân phó cung nhân chuẩn bị ngựa.
Thái tử không trực tiếp ra khỏi cổng cung mà đi đường vòng đến Bắc Khuyết các. Chỉ đến khi Phúc Lộc tìm thấy Thái tử ở cổng cung, nhìn Trường Tư mà hắn ôm trên tay mới hiểu ra.
Cũng chỉ có vị đó mới có thể khiến Điện hạ cưỡi ngựa đi nhanh trong đêm như vậy.
Hàn Diệp vừa đến cổng cung, một tiểu thái giám đã đi tới bẩm báo.
"Điện hạ, Triệu công công ở điện Ỷ Vân phái người đến báo, nói Cẩn quý phi đang trên đường đến, xin được gặp mặt Điện hạ."
Cách con phố bên phải Đông cung không xa, một cỗ xe ngựa chậm rãi tiến