"Hàn Diệp, chúng ta cùng nhau lâm triều đi."
Dưới Quy Nguyên các, Đế Tử Nguyên nhìn Hàn Diệp, cuối cùng cười nói một câu như vậy.
"Tử Nguyên, nàng ......" Hàn Diệp không giấu được vẻ kinh ngạc. Đế thị thay Hàn, gần như là mong ước ấp ủ từ lâu của Đế Tử Nguyên, nên năm đó hắn mới một lòng tìm chết trên núi Vân Cảnh.
"Tuy rằng chưa từng có hai vương lâm triều, nhưng không có nghĩa là chúng ta không thể." Đế Tử Nguyên đứng dậy, chăn mỏng rơi xuống đất, trong mắt hiện lên vẻ ngang ngược "Ta muốn cho thiên hạ thấy, dù cả đời ta không đăng cơ, vẫn có thể tạo nên một vương triều thịnh thế lại trị trong sạch."
Nàng ngẩng đầu nhìn Hàn Diệp, trong đôi mắt đen láy ánh lên thâm tình và hứa hẹn đầy trìu mến sáng ngời.
"Hàn Diệp, ta cũng có một đời, có thể cùng chàng bước ......" đi.
Lời tỏ tình nồng nàng cũng đầy ngang ngược còn chưa kịp kết thúc hoành tráng khí khái, thì đã bị Thái tử Đại Tĩnh không khách khí nuốt lấy vào trong nụ hôn sâu sắc.
Dưới Quy Nguyên các, cảnh sắc triền miên đẹp đẽ, trăng tròn cũng nấp vào vầng mây.
Một lúc lâu sau, hậu viện yên tĩnh của phủ Tĩnh An Hầu cuối cùng cũng nghe thấy tiếng hét thẹn quá hóa giận.
"Hàn Diệp, ta biết ngay người trong đêm giao thừa năm đó trên núi Phù Lăng là chàng! Nói, sau khi đánh ngất ta, chàng còn làm gì nữa?"
Một tiếng này quả thật không hề nhẹ nhàng, có thể lọt vào tai của một nửa người hầu trong Hầu phủ, nhưng đêm đó, tất cả mọi người trong Hầu phủ đều ngoan ngoãn thu lại lòng trung thành, dù chủ tử của bọn họ có thất thố ầm ĩ đến nửa đêm, cũng không ai đến gần Quy Nguyên các nửa bước.
Lúc Hàn Diệp trở về Đông cung đã là đêm muộn, tổng quản Đông cung Lâm Song vẫn đang đợi trước cổng cung.
"Điện hạ." Lâm Song tiến lên đón, thay hắn dắt ngựa, thấy nét mặt thoải mái vui vẻ của Thái tử, không khỏi cười nói "Điện hạ đã gặp Nhiếp chính vương rồi?"
"Gặp rồi." Hàn Diệp cười phấn chấn, quét đi vẻ mệt mỏi, ngay cả khi nhắc tới Cẩn quý phi, cũng không còn dáng vẻ không kiên nhẫn như lúc ra khỏi cung "Nàng vẫn đang đợi?"
"Vâng. Cẩn quý phi vẫn đang đợi Điện hạ trong thư phòng. Nô tài đã khuyên rồi, nhưng nương nương nhất định phải đợi Điện hạ trở về."
"Vậy sao?" Hàn Diệp chỉnh tay áo bước qua cổng cung "Vậy ta sẽ đi gặp vị Cẩn quý phi này."
Vua Gia Ninh một đời chỉ có một vị Hoàng hậu, là Tuệ Nhân hoàng hậu, mẫu thân của Thái tử. Nhưng Hoàng hậu sớm đã qua đời, năm đó vì để giữ ngôi vị Đông cung vững như Thái sơn, dù Tề phi được sủng ái, Tả tướng quyền thế lớn mạnh, vua Gia Ninh cũng chưa từng nảy sinh ý định lập hậu. Cẩn quý phi có được ngôi vị quý phi cũng là do mẹ quý nhờ con sau khi tin tức về cái chết của Hàn Diệp truyền về.
Trong nửa tháng Hàn Diệp về kinh, đủ để hắn hiểu được cách hành sự của Cẩn quý phi.
Khi Hàn Diệp bước vào cổng sân của thư phòng, liền thấy thị vệ do Cẩn quý phi mang tới đứng ngoài sân, trong mắt lộ ra ý tứ sâu xa.
"Điện hạ, Quý phi nương nương đều cho thị vệ tùy tùng cởi bỏ vũ khí trước khi vào Đông cung." Lâm Song sao không biết Hàn Diệp đang nghĩ gì, trầm giọng nói thêm một câu.
Thư phòng Đông cung sáng đèn, ngoài cửa có một hàng thị nữ đứng hầu. Lúc Hàn Diệp bước vào thư phòng, Cẩn quý phi đang ngồi dưới bàn, xuất thần nhìn ánh nến trong phòng.
Hàng loạt lời thỉnh an đã đánh thức Cẩn quý phi, đợi khi nàng định thần lại, thì Hàn Diệp đã ngồi đối diện nàng.
"Quý phi nương nương, đến Đông cung của ta vào lúc này, có chuyện quan trọng sao?" Hàn Diệp nhẹ giọng nói, không hề hành lễ.
Dù tuổi của hai người gần như bằng nhau, nhưng Cẩn quý phi là quả phụ của Tiên đế, Hàn Diệp nên hành lễ. Nhưng hắn không làm như vậy, xem như là biểu hiện hắn không hài lòng với những gì Cẩn quý phi đã làm lúc trước.
Cẩn quý phi không hề tức giận, ngược lại không giống như khi đối mặt với Đế Tử Nguyên, trước mặt Hàn Diệp, nàng rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức gần như mềm mỏng. Nàng chậm rãi đứng dậy, hành nửa lễ với Hàn Diệp.
Hàn Diệp nhướng mày "Quý phi nương nương sao lại như vậy, ta khó mà nhận đại lễ của nương nương."
Cẩn quý phi không ngẩng đầu, vẫn cúi đầu "Hành lễ này, Vương Cẩn cảm tạ ân cứu mạng năm đó của Điện hạ."
Năm đó, Hàn Diệp cứu Hàn Vân khỏi tay Cửu hoàng tử, lệnh cho Thái y chẩn trị cho bệnh tình nghiêm trọng của Cẩn quý phi, mới có Cẩn quý phi và Hàn Vân của ngày hôm nay.
"Chỉ là một chuyện nhỏ, Hàn Vân là ấu đệ của ta, cứu đệ ấy là chuyện ta nên làm, Quý phi nương nương không cần bận tâm. Nương nương ngồi đi, với thân phận của nương nương hiện giờ, dù muốn đa tạ ta, cũng không cần phải làm như vậy."
Vẻ mặt của Hàn Diệp vẫn thờ ơ.
Cẩn quý phi đứng dậy nhưng không ngồi xuống, nhìn thấy vẻ lạnh lùng xa lánh của Hàn Diệp, nàng khẽ thở dài.
"Bổn cung biết Điện hạ và Nhiếp chính vương tình nghĩa sâu nặng, xem Tĩnh An Hầu như đệ đệ ruột thịt. Những chuyện bổn cung làm trước kia không giấu được Điện hạ, cũng không định giấu Điện hạ, chỉ hi vọng Điện hạ có thể nghe bổn cung nói một lời." Cẩn quý phi nhẹ nhàng lên tiếng.
"Ba năm trước, khi tin tức Điện hạ qua đời trên núi Vân Cảnh truyền về, Ngũ hoàng tử bị giữ ở Tấn Nam, bên cạnh Tiên đế ngoài Vân nhi ba tuổi, không còn tử tự nào có thể kế thừa đại thống. Tiên đế vì bảo vệ hoàng quyền Hàn thị, lập Vân nhi làm Thái tử. Lúc đó Đế gia quyền cao chức trọng, Tiên đế bị ép lui về biệt uyển, chỉ để lại bổn cung và Vân nhi trong cung. Điện hạ, không phải bổn cung và Vân nhi thèm muốn ngôi vị Đông cung, chỉ là tình thế lúc đó ép buộc, thánh mệnh của Tiên đế, bổn cung và Vân nhi không có lựa chọn nào khác."
Cẩn quý phi nhẹ nhàng nói, nói cũng rất thật thà. Những gì nàng nói đều là sự thật, trong hoàn cảnh lúc đó, chuyện lập Hàn Vân làm Thái tử là điều bắt buộc, không nằm trong tầm kiểm soát của Cẩn quý phi và Hàn Vân.
"Năm đó, ta xảy ra chuyện trên núi Vân Cảnh, phụ hoàng lập Thập tam đệ làm trữ quân, không phải là lỗi của Quý phi, Quý phi cũng không cần giải thích chuyện này với ta."
Cẩn quý phi gật đầu "Điện hạ hiểu lý lẽ, bổn cung không cần nói nhiều. Điện hạ, Đế gia quyền thế lớn mạnh, cả Tiên đế cũng chỉ có thể lui về biệt uyển, sau khi Vân nhi được lập làm trữ quân, điện Ỷ Vân như đi trên băng mỏng, bổn cung vốn không có tâm tư quỷ kế, chỉ là bổn cung xuất thân thấp kém, trên không có ngoại thích nương tựa, dưới không có triều thần ủng hộ, nếu muốn giữ ngôi vị trữ quân của Vân nhi, có một vài việc không thể làm, lại không thể không làm."
Hàn Diệp nhìn nàng "Với tính tình của Nhiếp chính vương, dù một ngày nào đó nắm giữ hoàng quyền, cũng sẽ bảo vệ người và Thập tam đệ vẹn toàn, người vốn không cần phải làm những việc này."
Cẩn quý phi thở dài, trên mặt có chút chua xót "Thái tử điện hạ, người và Nhiếp chính vương tình nghĩa sâu nặng, người tin nàng. Nhưng bổn cung là Quý phi Hàn thị, Vân nhi là Thái tử Hàn gia. Nếu Đế gia lên ngôi, dù Nhiếp chính vương bằng lòng tha cho bổn cung và Vân nhi, triều thần theo Đế gia thì sao? Người kế vị của Đế gia ngày sau thì sao? Lòng người khó đoán, người tin Nhiếp chính vương thì không sai, nhưng tương lai ai có thể đảm bảo? Vân nhi mới sáu tuổi, bổn cung không thể để nó sống trong nghi ngờ và kiêng kị của người nắm quyền, sống trong lo sợ, không được an ổn cả đời."
Hàn Diệp không trả lời, hắn không thể phản bác lời của Cẩn quý phi, trong chuyện tranh đấu hoàng vị, Tiên đế là một ví dụ điển hình.
"Điện hạ, với tình cảnh lúc đó, Vân nhi trở thành Thái tử, nếu nó không thể xưng đế, kết cục không nghĩ cũng biết. Bổn cung không thích tranh đấu hoàng vị, chỉ muốn bảo vệ nó trong triều đình thâm cung này, việc làm của bổn cung quả thật không đường hoàng lỗi lạc, thậm chí quỷ kế quá quắt, nhưng với tư cách là mẫu thân của nó, bổn cung không có lựa chọn nào khác, mong Điện hạ thương cho tấm lòng của bổn cung, tha thứ cho việc bổn cung đã làm." Cẩn quý phi nói chậm rãi, chân thành và trịnh trọng.
"Ta lớn lên trong hoàng gia, biết hậu cung là nơi thế nào, người là mẫu thân của Thập tam đệ, nể