Đêm đến, tiếng tùng tùng vang lên ở hậu viện Hải Thần cư.
Hàn Tử An đã nghỉ ngơi đủ, đi tới cổng sân, liếc nhìn vào trong. Ninh Tử Khiêm cởϊ áσ trên, eo lưng còn quấn băng gạc, dùng kiếm gỗ đánh vào gốc cây Hòe.
Nhìn cảnh này ngược lại ngoài dự liệu của Hàn Tử An, Ninh Tử Khiêm ôm sách đọc thơ, lại không giỏi võ nghệ, cầm kiếm gỗ chém lên cây, hơi thở hổn hển, một lúc sau thì sắc mặt đỏ bừng, trong mắt hiện lên đau đớn khi chạm đến vết thương gân cốt.
"Lâm trận mới mài gươm, lẽ nào ngươi còn mong có thể thay da đổi thịt trong ba ngày, xông vào Trang phủ cướp tân nương sao?" Hàn Tử An bước vào sân, cắt ngang màn vung kiếm của Ninh Tử Khiêm.
Ninh Tử Khiêm cầm kiếm, trầm mặc đứng bên cây.
"Con cháu trong đại tộc trên Vân Hạ xưa nay đều luyện võ, trong nhà ngươi có bản lĩnh dạy ngươi tinh thông thi thư, sao lại không cho ngươi luyện võ?"
Tay cầm kiếm gỗ của Ninh Tử Khiêm đột nhiên hạ xuống "Tổ trạch ở phương Nam, vốn duy trì võ nghệ, nhưng ta không thích luyện võ, cho nên từ nhỏ nghịch ý trưởng bối, chưa từng luyện qua."
"Tại sao không muốn, không chịu được khổ?"
Hàn Tử An là người chính trực, ngay cả khi hắn không quen hỏi những câu này, nhưng cũng không qua loa lấy lệ với Ninh Tử Khiêm "Nếu luyện võ, gặp chuyện không như ý, tránh không khỏi sinh lòng hung ác, dùng võ công hại người, chi bằng không học."
Hàn Tử An nhướng mày, vung tay, kiếm khí quét qua thân cây, một cành cây rơi vào tay hắn. Hắn chắp một tay phía sau, một tay cầm cành cây, tiến về phía Ninh Tử Khiêm.
Khí thế này cực kỳ mãnh liệt, chứa đầy sát khí. Ninh Tử Khiêm vung kiếm ngăn chặn, nào ngờ cành cây dễ dàng xuyên qua kiếm gỗ, đâm thẳng về phía hắn. Sắc mặt Ninh Tử Khiêm thay đổi, hơi thở đình trệ, dưới thế kiếm này, cả người hoàn toàn bất động.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, cành cây dừng lại trước ngực Ninh Tử Khiêm một tấc. Trong phút chốc, sát khí tiêu tan, trong sân yên tĩnh trở lại.
Sắc mặt Ninh Tử Khiêm tái nhợt. Hàn Tử An tiện tay ném cành cây "Hôm nay gia đinh Diệp gia chỉ đánh ngươi mấy quyền, ngươi đã không có sức đánh lại. Nếu gặp người muốn lấy mạng ngươi như ta, ngươi có thể làm gì? Ngẩng đầu chờ chém?"
"Võ nhân thì sao, mà văn nhân thì sao? Thái bình thịnh thế văn nhân cầm bút luận chương, nếu tâm tư bất chính, đứng trên triều đình, chỉ vài câu nói đã có thể định sống chết một người. Hiện giờ Vân Hạ đại loạn, quần hùng hỗn chiến, không luyện võ làm sao tự bảo vệ bản thân? Ngươi học một bụng kinh thi, không thể sống được tới ngày thái bình thịnh thế, vậy học có ích gì? Quyền lực không có chính tà, chỉ có người nắm quyền mới có thể phân biệt được, lòng người ngay thẳng, quyền lực nắm giữ ắt sẽ công chính!"
Hắn nói từng câu từng chữ, lời lẽ khí phách, lông mày hơi nhướng, hắn đứng cách đó không xa, ẩn hiện khí thế bá chủ nhìn thiên hạ.
Ninh Tử Khiêm nhìn hắn hồi lâu, cuối cùng ánh mắt rơi vào kiếm gỗ bị chặt đôi trong tay, thở dài một hơi, ném kiếm gỗ xuống đất, khom người trước Hàn Tử An "Vĩnh Ninh nhận dạy bảo, xin thế huynh ......"
Hắn chưa kịp dứt lời, chiếc roi dài trên không trung phát ra tiếng, roi dài đỏ rực từ trên không rơi xuống, cuộn lên khí thế hung hãn lao thẳng về phía Ninh Tử Khiêm đang khom người.
Một đòn này, không hề yếu hơn kiếm thế lúc nãy của Hàn Tử An. Sắc mặt Hàn Tử An hơi thay đổi, mạnh mẽ kéo Ninh Tử Khiêm tránh sang một bên.
Trong lòng Hàn Tử An thầm kinh ngạc, với thân thủ của hắn, tránh một roi này cũng hỗn loạn như vậy.
Một bóng đen đáp xuống từ trên không trung, đứng cách bọn họ không xa.
Hàn Tử An ngẩng đầu nhìn sang, sững sờ tại chỗ.
Tóc dài đen nhánh, gương mặt xinh đẹp, thịnh quý vô song.
Ngoài mười hai chữ này, không còn từ nào để khen ngợi.
Nhìn nữ tử trước mặt, Hàn Tử An ngẩn người hồi lâu.
Sau nhiều năm, hắn chưa từng kinh ngạc như lúc này. Vì ở thời đại thuộc về hắn, ngoài nàng, hắn không còn gặp được ai có thể sánh với hắn.
Câu này bao hàm cả thiên hạ, nhưng lại là sự thật.
"Qua đây." trong tiểu viện, nữ tử đột nhiên xuất hiện dửng dưng nhìn thiếu niên sau người Hàn Tử An, nhẹ nhàng phun ra hai chữ.
Rõ ràng vừa nãy còn rất tức giận, nhưng giọng của nàng lúc này lại lười biếng tùy ý, mang theo uy nghiêm không thể cãi lại. Hàn Tử An bị giọng nói này đánh thức, thấy Ninh Tử Khiêm lặng lẽ đi vào khoảng trống giữa hai người, quỳ xuống trước mặt nữ tử, nhướng mày đoán là người trong nhà của thiếu niên đến rồi.
Nội lực và khí thế đáng sợ như vậy, cũng không biết là nhà hiển quý nào ở phương Nam?
"Cô cô." Ninh Tử Khiêm thấp giọng gọi một tiếng rồi im lặng.
"Vĩnh Ninh, năm nay con bao nhiêu tuổi rồi?"
Nghe thấy câu hỏi của nữ tử y phục đen như mực, Hàn Tử An đứng một bên chợt lóe lên, đột nhiên hiểu ra.
Với thân phận của hắn, dù chưa từng hỏi chuyện của lớp vãn bối trong gia tộc khác, cũng biết người cháu duy nhất của gia chủ Đế gia ở Tấn Nam tên gọi Vĩnh Ninh.
Nữ tử này, thế mà lại là gia chủ Đế gia Đế Thịnh Thiên, danh tiếng hùng cứ một phương.
Không ngoài dự đoán, phong thái như vậy, ngoài nàng còn có thể là ai.
"Qua một tháng nữa là tròn mười lăm."
"Mười lăm tuổi rồi ......" Đế Thịnh Thiên rũ mắt, cuộn roi dài trong tay nhét vào thắt lưng, lạnh lùng nói "Tự ý trốn khỏi từ đường, không nói một lời đã chạy ra khỏi nhà, làm trưởng bối trong nhà lo lắng, đây là những gì mà con học được đó sao?"
Một câu quát hỏi không nặng không nhẹ, sắc mặt Đế Vĩnh Ninh tái đi, hai tay buông thõng siết chặt "Cô cô, thái gia gia nhốt con trong từ đường, không được ra ngoài, nếu con không đến, Thi Lan nhất định sẽ bị trưởng bối trong nhà ép gả cho người khác, con đã hứa với muội ấy, cũng đã lập hôn thư ......"
"Đây là lý do sao?" Đế Thịnh Thiên lạnh lùng liếc nhìn, tức giận nói "Chỉ là một nữ tử mới quen được ba tháng, đáng để con ngỗ ngược với trưởng bối, tự ý lập hôn ước, tự phá hỏng đức hạnh của mình sao?"
Thấy Đế Vĩnh Ninh ngẩng đầu muốn phản bác, Đế Thịnh Thiên nhướng mày "Thế nào? Lẽ nào ta nói sai sao? Con ngàn dặm chạy tới đây, Diệp gia luôn nghĩ con là thường dân áo vải, có chút cảm động áy náy, thực hiện hôn sự đã định với con không? Tiểu thư Diệp gia mà con luôn mong nhớ đó có xuất hiện, cho con một lời giải thích nào không?"
Lời của Đế Thịnh Thiên không phải không nặng, hốc mắt Đế Vĩnh Ninh đỏ bừng, hắn bướng bỉnh, không chịu nhận mình đã thật sự cãi lời trưởng bối, ngàn dặm đến đây để đổi lấy kết cục thế này, nhất thời tức giận lên tiếng "Nếu con nói ra thân phận của mình, Diệp gia sẽ không hủy hôn sự này ......"
"Ban đầu con giấu thân phận lập hôn ước, chẳng qua là vì muốn cầu một tấm chân tình. Dùng danh nghĩa Đế gia đổi lấy hôn sự ......" Đế Thịnh Thiên hừ một tiếng "Vĩnh Ninh, trong lòng có cảm thấy khó chịu không?"
Một số người có khả năng bẩm sinh là không thích người khác, như một lẽ đương nhiên, ví như Đế Thịnh Thiên.
Đế Vĩnh Ninh và Hàn Tử An bị những lời này làm chẹn họng, Đế Vĩnh Ninh còn chưa kịp phản bác, Đế Thịnh Thiên lại lên tiếng "Diệp gia ở Thương thành chẳng qua chỉ có một chút hư danh, nửa năm trước hẳn là vì thích tài năng của con, hi vọng sau này con có tiền đồ mang phúc cho Diệp gia, mới hứa gả Diệp Thi Lan cho con. Hiện giờ bọn họ trèo lên cành cao, nhìn con như mãnh thú, ghét bỏ nhục nhã, loại người nham hiểm gió chiều nào theo chiều ấy như vậy, sao có thể kết thân với Đế gia? Còn về Diệp Thi Lan mà con trân trọng yêu thương đó ......" Đế Thịnh Thiên cong khóe môi, giọng nói càng nặng hơn "Con đích thân đến Diệp gia đòi một câu giải thích, còn bị nhục nhã trước mắt bao nhiêu người, đây là chuyện nhỏ sao? Nàng ta là tiểu thư Diệp gia, là chủ tử, cho dù bị cha huynh quản thúc, sao có thể không biết gì, nàng ta còn không thèm đưa ra một lời giải thích, có đáng để con làm tới bước này không?"
Không hổ là người nắm quyền của Đế gia, nàng phong trần đến đây, vừa tới đã tra rõ những chuyện mà Đế Vĩnh Ninh gặp phải.
Mặt Đế Vĩnh Ninh đỏ bừng, muốn phản bác vài câu cho Diệp Thi Lan, lại bị những lời này làm xấu hổ không thể nói nên lời.
Đế Thịnh Thiên nói xong, mặc kệ Đế Vĩnh Ninh, ngẩng đầu nhìn Hàn Tử An, đôi mắt màu hổ phách cơ trí thông suốt. Nàng thu lại khí thế trưởng bối dạy dỗ Đế Vĩnh Ninh vừa rồi, khẽ nâng tay "Tấn Nam Đế Thịnh Thiên."
Trong thời đại chiến loạn, phàm là khi kết giao bằng hữu, cần phải báo chi tiết nơi bắt nguồn gia tộc, để người bên cạnh cùng biết. Có dũng khí tự mình giới thiệu như vậy, trong thiên hạ rất hiếm thấy, nhưng thật trùng hợp, trong viện này có đến hai người.
Không biết từ khi nào sắc mặt Triệu Phúc đứng hầu bên cạnh đã biến đổi, hắn nhanh chóng liếc nhìn Đế Thịnh Thiên rồi cúi đầu xuống.
Phương Bắc còn đang chiến loạn, phương Nam đã vững như bàn thạch, lúc này Tấn Nam Đế gia có thể coi là đệ nhất gia tộc trên Vân Hạ. Không ngờ, thiếu niên được chủ tử nhà hắn vô tình cứu lại là tiểu công tử của Đế gia!
Trên mặt Hàn Tử An không có chút bất ngờ nào, chắp tay đáp lại "Tại hạ Hàn Tử An."
Hàn gia nắm giữ phương Bắc, hắn đáp như vậy, đã đủ.
Tuy Đế Vĩnh Ninh biết người cứu hắn hôm nay không phải tầm thường, nhưng lại không ngờ là Hàn Tử An nắm quyền Hàn gia uy chấn Trung Nguyên, nhất thời có chút kinh ngạc.
"Vĩnh Ninh lỗ mãng bốc đồng, lần này được Hàn tướng quân cứu giúp, ân tình này, ngày sau Đế mỗ nhất định báo đáp." Đế Thịnh Thiên thành thật nói.
Là Đế Thịnh Thiên nhận ân tình của hắn, chứ không phải Đế gia. Không hổ là gia chủ Đế gia, một chữ cũng không lộ. Nếu không phải người trong thiên hạ không dám mạo phạm thân phận của nàng, Hàn Tử An thật không dám tin nữ tử trước mặt chỉ hơn thiếu niên đang quỳ kia bốn tuổi.
"Đế gia chủ nặng lời, chỉ là chuyện nhỏ, chẳng qua thấy chuyện bất bình, không cần bận lòng." Hàn Tử An nhìn Đế Vĩnh Ninh đang quỳ một cái, nói "Đế gia chủ lần này đến Thương thành, có ở lại vài ngày không?"
Đế Vĩnh Ninh dỏng tai lên, thận trọng liếc nhìn Đế Thịnh Thiên.
Đế Thịnh Thiên đáp rõ mà cũng ẩn ý "Đã lâu không rời Tấn Nam, hiếm khi ra ngoài, dĩ nhiên sẽ ở lại mấy ngày."
"Nếu Đế gia chủ không chê, Hải Thần cư là một nơi tốt, ta tình cờ mang ra mấy vò rượu ngon, nghe nói gia chủ tưởu lượng rất tốt, có bằng lòng thử một chút không?" Hàn Tử An cười nói, giơ tay về phía trước viện dẫn khách.
Với tác phong của Đế gia và danh tiếng bá đạo cứng rắn của Đế Thịnh Thiên, lần này đứa cháu bảo bối của Đế gia chịu uất ức lớn như vậy, Đế Thịnh Thiên lặng lẽ về Tấn Nam mới lạ đó!
Tính tình Đế Thịnh Thiên không thích ưỡn ẹo, gật đầu nói "Hàn tướng quân đã mời, Đế mỗ làm phiền rồi." nàng đi được hai bước, nhẹ nhàng nói một câu 'quỳ một đêm mới được đứng dậy' với Đế Vĩnh Ninh đang quỳ rồi mới theo Hàn Tử An ra ngoài lâu phẩm rượu.
Nội viện nhất thời trở nên an tĩnh, hoàng hôn dần buông, khí thế của thiếu niên Đế Vĩnh Ninh bị mài mòn đi vài phần, hắn cúi đầu quỳ trong tiểu viện, gió lạnh thổi qua mang theo vài phần thê lương. Triệu Phúc là hạ nhân của Hàn gia, nào dám cười cợt tiểu công tử Đế gia, sớm đã lui ra ngoài.
"Ai da, Đế Vĩnh Ninh, cô cô nhà ngươi đúng là nhẫn tâm, ngươi thật sự muốn quỳ cả đêm thế này sao?"
Khi mọi thứ đều yên ắng, giọng chua xót của thiếu niên đột nhiên từ trên không vang lên, có chút láu cá kiêu ngạo.
Đế Vĩnh Ninh cau may ngẩng đầu, hơi ngẩn người.
Trên cây cao trong sân, không biết từ khi nào đã xuất hiện một thiếu niên, tuy nhỏ hơn hắn hai ba tuổi, nhưng hàng mày sắc bén, như mũi kiếm rời vỏ.
Hải Thần cư là nơi ở của gia chủ Hàn gia, Đế Vĩnh Ninh thật sự không tin có ai khác dám xông vào ngoại trừ cô cô của hắn. Thiếu niên này ăn mặc cầu kỳ tinh xảo, lại có mấy phần giống Hàn Tử An, Đế Vĩnh Ninh thoáng nhìn đã biết lai lịch của thiếu niên. Nghe nói Hàn Tử An có một nhi tử, năm nay mười hai tuổi, chắc hẳn là hắn.
Dù Đế Vĩnh Ninh yếu thế trước mặt Đế Thịnh Thiên, nhưng hắn không bao giờ tỏ ra yếu đuối trước người khác. Hắn khẽ cau mày, liếc mắt nhìn thiếu niên, thờ ơ đáp "Hàn gia Trung Nguyên, gia tộc cao quý, chuyện nghe lén như vậy là đạo tiếp khách hay sao?"
Thiếu niên trốn ngoài viện nửa canh giờ, xem hết tình cảnh bên trong, còn tưởng Đế Vĩnh Ninh yếu đuối, dễ bắt nạt, lúc này bị một câu nói của hắn làm nghẹn họng không phản bác được, nhướng mày nhảy từ trên cây xuống. Hắn nhẹ nhàng tiếp đất, không bị dính bụi, ngược lại công phu rất tốt.
"Ây dô, được lắm nha, vừa nhìn đã biết lai lịch của thiếu gia ta! Lúc nãy đối mặt với cô cô của ngươi, sao lại chả thấy cái khí thế cứng cỏi này vậy hả?" thiếu niên hừ một tiếng, ngồi xổm trước mặt Đế Vĩnh Ninh cười nhạo.
"Lệnh của Hàn tướng quân, ngươi cũng có lúc không làm theo?" Đế Vĩnh Ninh nâng mắt, nhìn thiếu niên trước mặt, nghiêm nghị hỏi.
Thiếu niên giật mình khi bị hỏi, hồi lâu sau sảng khoái cười "Cha ta cả người đầy tính xấu, dĩ nhiên ta không dám. Kết bằng hữu đi, Đế Vĩnh Ninh, ta tên Hàn Trọng Viễn." hắn nói xong, đưa một tay tới trước mặt Đế Vĩnh Ninh.
Tuy Hàn Trọng Viễn mới mười hai tuổi, nhưng đã có khí thế và sắc sảo của Hàn gia ở Trung Nguyên, hắn cười cởi mở, ánh mắt còn có chút trẻ con.
Đế Vĩnh Ninh nhìn hắn một lúc, cuối cùng cũng đưa tay ra. Nào ngờ vừa nắm lấy thì bị một lực mạnh kéo đứng thẳng dậy. Hắn vốn đã bị thương, cú kéo mạnh này làm hắn loạng choạng suýt ngã, cũng may người kéo đỡ hắn lại.
"Hàn Trọng Viễn!" bị Hàn Trọng Viễn gài bẫy, làm hỏng cả dặn dò của cô cô, tính khí tốt của Đế Vĩnh Ninh bị mài sạch, lần đầu tiên tức giận.
Hàn Trọng Viễn khoét khoét lỗ tai, buông Đế Vĩnh Ninh ra, cười hì hì nói "Ta thấy tính khí của cô cô ngươi, ngày mai nhất định sẽ giải ngươi về Tấn Nam. Cô vợ mà người định hôn, ba ngày sau phải gả cho người khác rồi, ngươi thậm chí cũng không đi hỏi một câu?"
Một câu như kim đâm thấy máu, chọc thẳng vào tim. Hàn Trọng Viễn thấy hắn trầm mặc, nhìn sắc trời chống nạnh nói "Ta có võ công, Diệp gia và Hải Thần cư chỉ cách một con đường, đợi đêm đến, ta đưa ngươi lẻn vào. Nếu tiểu thư Diệp gia thật sự bị cha huynh ép buộc, ngươi dứt khoát nói ra thân phận, bảo đảm Diệp gia sẽ không dám cản ngươi nữa."
Đường đường là con một của Đế gia ở Tấn Nam, nếu đến cửa cầu thân, là điều mà cả thế gia thiên hạ đều muốn, huống chi là một Diệp gia nhỏ bé?
Đạo lý này, ai cũng biết. Đã ầm ĩ đến bước này, không đi hỏi cho rõ ràng, Đế Vĩnh Ninh cả đời này cũng sẽ không cam lòng, hắn khẽ gật đầu với Hàn Trọng Viễn đang nhướng mày.
Hàn Trọng Viễn nhìn dáng vẻ sầu não phiền muộn của hắn, vui vẻ đẩy hắn về phòng "Đi đi, nhìn cả người ngươi đầy bụi bặm, còn mùi thuốc này nữa, sao có thể đoạt lại trái tim mỹ nhân, đi tắm thay y phục, thay một bộ thật đẹp vào. Chỉ cần tiểu thư Diệp gia đó không mù, sẽ không thể bỏ ngươi mà đi theo tên tiểu tử quần áo lụa là kia!"
Hàn Trọng Viễn mạnh mẽ đẩy Đế Vĩnh Ninh không thể phản kháng vào phòng. Trong viện nhất thời chỉ còn lại tiếng thúc giục gấp gáp ồn ào của Hàn Trọng Viễn.
Ngoài tiểu viện, Triệu Phúc cẩn thận canh giữ bên ngoài hồi lâu nghe cuộc nói chuyện của hai người, thở phào nhẹ nhõm rồi lặng lẽ rời đi.
Một nhân vật đẳng cấp như gia chủ Đế gia, chỉ có chủ nhân nhà mình mới có thể kết giao. Nhưng nếu tiểu thiếu gia và công tử Đế gia có chút giao tình, thì đối với Hàn gia chỉ có lợi chứ không hại. Diệp gia và Trang gia, xem tình hình như trở thành bàn đạp cho mối quan hệ tốt của hai nhà rồi.
Lầu hai của Hải Thần cư, Hàn Tử An chọn vị trí sát đường, mà không phải là vị trí yên tĩnh gần sát Diệp phủ như buổi chiều.
Chạng vạng gần đến, vì phủ thành chủ sắp có hỉ sự, phố xá náo nhiệt, rực rỡ ánh đèn.
Đế Thịnh Thiên nhìn ra ngoài cửa sổ, gương mặt lạnh lùng thờ ơ.
Hàn Tử An rót đầy ly rượu cho Đế Thịnh Thiên, đột nhiên lên tiếng "Có vẻ như Đế gia chủ không thích tiểu thư Diệp gia, nếu không ...... Trang gia thậm chí còn