Edit: Gấu Gầy
Chương 42
Đế Thừa Ân ngẩng đầu, nhìn lão già hiền lành khiêm tốn ngồi trên ghế gỗ, đi lên hành lễ: "Được ngài chiếu cố lâu nay, đa tạ Tướng gia quan tâm, Thừa Ân vẫn khoẻ."
Dường như cực kỳ hưởng thụ màn thi lễ này, Tả tướng cười ha ha, râu ria chuyển động, đưa tay khách sáo với Đế Thừa Ân: "Đế tiểu thư không cần đa lễ, ngồi xuống đi."
Nói xong nhìn Đế Thừa Ân thật sâu, thấy nàng tươi cười dịu dàng liền nheo mắt nói: "Đế tiểu thư đêm khuya nóng lòng muốn gặp lão phu, không biết rốt cuộc là có chuyện gì?"
Đế Thừa Ân cười nói xởi lởi: "Đường đột hẹn gặp tối nay, quả thật có chuyện muốn nhờ, mong Tướng gia ra tay giúp đỡ."
Tả tướng không có nhận lời, chỉ chậm rãi uống một ngụm trà rồi mới nói: "Đế tiểu thư đã quên lời hứa ban đầu ở Thái Sơn, hiện giờ tiểu thư hồi kinh đã một tháng, vẫn chưa từng đối phó Nhậm An Lạc, lời nói lúc trước của tiểu thư toàn là nói suông? Lão phu làm sao mà dám giúp nữa?"
"Tướng gia."
Vẻ mặt của Đế Thừa Ân bình tĩnh, không nhanh không chậm mở miệng: "Nhậm An Lạc được lòng vạn dân, có quan hệ tốt với Thái tử, lại được Bệ hạ sủng tín, ngay cả Tướng gia ngài cũng không dễ dàng lay động được, huống chi là một cô nhi vừa mới hồi kinh như ta."
"Hửm? Đế tiểu thư nói như vậy là có ý gì? Chẳng lẽ bỏ qua cho Nhậm An Lạc hay sao?"
Tả tướng trầm mắt, bàn tay xoay mã não dừng lại, phát ra tiếng va chạm trầm đục.
"Đương nhiên không phải, Đế Thừa Ân không làm gì được Nhậm An Lạc, nhưng Đông cung Thái tử phi, Hoàng hậu tương lai chưa chắc không được."
Đế Thừa Ân nói một cách chắc chắn như 'chém đinh chặt sắt'.
Tả tướng nhìn nàng cười đầy ẩn ý: "Đế tiểu thư muốn làm gì, cứ nói thẳng đừng ngại."
"Xin Tướng gia giúp ta làm một chuyện."
Nàng đứng dậy, đi tới trước mặt Tả tướng, hơi cúi đầu, nhẹ giọng nói vài câu bên tai hắn.
Vẻ mặt của Tả tướng thay đổi kịch liệt, ánh mắt vô định, đột nhiên nhướng mày nhìn về phía Đế Thừa Ân: "Đế tiểu thư, đây là tội đại nghịch, bổn tướng sẽ không cùng ngươi làm chuyện ngu xuẩn như vậy!"
Đáy mắt của Đế Thừa Ân tối sầm lại, lùi về phía sau hai bước, thề son sắt: "Tướng gia cũng biết Thái tử một lòng nghênh đón ta vào cung, tuyệt đối sẽ không cưới nữ tử nhà khác, nếu Tướng gia chịu giúp ta một tay, sau khi ta vào Đông cung, nhất định sẽ dành vị trí Trắc phi cho Khương tiểu thư."
Vẻ mặt Tả tướng khẽ động, nhưng hắn vẫn không đồng ý. Đế Thừa Ân khóe miệng khẽ nhếch, tiếp tục nói: "Ta nghe nói quan hệ giữa Tướng gia và Thái tử điện hạ không được tốt lắm, sau này Thái tử lên ngôi, địa vị 'trên vạn người dưới một người' của Tướng gia chỉ sợ sẽ
phải chắp tay nhường cho Hữu tướng. Tướng gia, sau kì thi khoa cử lần trước, lệnh lang đi Giang Nam đến nay vẫn chưa về, chỉ cần chuyện này thành công, ta sẽ tiến cử với Thái tử điện hạ cho Khương thiếu gia hồi kinh, Tướng gia cảm thấy được không?"
Thiên hạ đều biết Tả tướng thương tiếc nhi tử, nhưng Khương thiếu gia không nên thân là chuyện ai cũng biết.
Gió đêm thổi nhẹ, trong phòng yên tĩnh, thật lâu sau, Tả tướng mới chậm rãi mở miệng: "Đế tiểu thư trở về Cẩm Viên đi, chuyện này lão phu sẽ giúp."
Đế Thừa Ân hành lễ, xoay người muốn đi, lại nghe thấy sau lưng vang lên một tiếng cảm khái: "Là lão phu tầm mắt hạn hẹp, không nghĩ tới Đế tiểu thư thông minh như thế, sóng gió sau này phải trông cậy vào Đế tiểu thư!"
Đế Thừa Ân không xoay người lại, đôi mắt đen láy sáng ngời: "Tướng gia quá khen."
Nói xong liền biến mất vào trong ánh trăng.
Một lúc lâu sau, quản gia đẩy thư phòng ra, thấy Tả tướng đứng trước cửa sổ, tiến lên nói: "Tướng gia, đều bố trí ổn thoả rồi, chúng ta thật sự mạo hiểm giúp Đế Thừa Ân ngồi lên vị trí Thái tử phi sao?"
Tả tướng hừ một tiếng: "Khương Hạo, mấy năm nay bất kể chúng ta làm cái gì, cũng không thể lung lay địa vị của Đông cung, Đế Thừa Ân này chính là điểm yếu duy nhất của Thái tử, nếu dùng đúng cách, đối với Cửu hoàng tử chỉ có lợi mà không có hại."
"Nhưng nếu tiểu thư thật sự chỉ làm Trắc phi..."
"Gấp cái gì, đường còn dài, giành được quyền lực nhất thời thì đã sao chứ? Năm đó Đế Thịnh Thiên bá chủ Vân Hạ, cuối cùng không phải cũng rơi vào kết cuộc liên lụy cả nhà hay sao! Loại người như Đế Thừa Ân, có dã tâm lớn, nhưng lại không được lòng Thái hậu, sớm muộn gì cũng sẽ gây họa cho Đông cung, trở thành mục tiêu của mọi người."
Tả tướng vuốt râu, vẻ mặt lạnh lùng: "Một đứa nhãi ranh miệng còn hôi sữa, lại còn dám nói giúp lão phu ngồi vững vị trí Tướng gia, thật là nực cười, nàng tưởng rằng nàng vẫn là tiểu thư Đế gia Đế Tử Nguyên hô mưa gọi gió của năm đó sao!"
Âm thanh chế giễu vang vọng trong thư phòng một lúc lâu.
Bên trong Linh Tương lâu, ca múa tưng bừng, tiếng đàn truyền xa khắp đường phố, trong Mẫu Đơn các, An Ninh ôm vò rượu say mèm như bùn nhão, lèm bèm nói chuyện, Thi Tranh Ngôn xưa nay luôn tránh cùng nàng uống rượu, lần này bất đắc dĩ trở thành tri kỷ của Trưởng công chúa rượu vào lời ra, Thiếu tướng trẻ tuổi ngay thẳng nhíu mày thành một đường.
Hắn gần như có thể tưởng tượng, ngày mai lời đồn Trưởng công chúa và Thiếu tướng quân cùng vào thanh lâu sẽ truyền ra khắp thành đều biết, sau đó hắn sẽ được Gia Ninh Đế mời vào cung nói chuyện vui vẻ.
"Ngày mai trong cung có yến tiệc, ngươi say như vậy không sợ mất đi thể thống hoàng thất."
An Ninh trợn mắt, nằm ở trên giường, vểnh chân say mèm la hét: "Hoàng thất làm gì có thể thống, chỉ là một nơi ma quái ăn thịt người, còn không bằng Tây Bắc của chúng ta!"
Thi Tranh Ngôn che miệng nàng lại, quát lớn: "An Ninh, ngươi tỉnh táo lại cho ta. Hôm nay ở Cẩm Viên ngươi và Đế Tử Nguyên rốt cuộc nói cái gì?"
Bốn năm ở Tây Bắc, hắn chưa từng thấy bộ dạng thất thố đến như vậy của An Ninh.
Nghe được ba chữ 'Đế Tử Nguyên', An Ninh cuối cùng cũng có chút tỉnh táo, nàng sửng sờ một lúc lâu, khóe miệng kéo ra nụ cười chua xót, nàng ngồi dậy, nhìn Thi Tranh Ngôn, thấp giọng nói: "Tranh Ngôn, hôm nay ta nói với Tử Nguyên ta muốn hủy hôn sự của nàng."
Thi Tranh Ngôn sửng sốt, vẻ mặt khó hiểu: "An Ninh, ngươi không phải vẫn luôn ngóng trông Đế tiểu thư từ Thái Sơn trở về sao, tại sao lại không muốn nàng gả cho hoàng huynh ngươi?"
"Ta hy vọng nàng có thể được tự do, nhưng nàng không thể gả vào Hoàng gia."
An Ninh đột nhiên cầm tay Thi Tranh Ngôn, lẩm bẩm: "Tranh Ngôn, Tử Nguyên nhất định không thể gả cho hoàng huynh ta, nhất định không thể."
"Được được, nàng không thể gả vào Hoàng gia. Hôn sự của hai người bọn họ thì để cho bọn họ tự lo đi, ngươi ôm vào người làm cái gì?"
Thấy An Ninh người đầy mùi rượu, bắt đầu không còn ý thức nói nhảm lung tung, Thi Tranh ngôn nương theo lời của nàng xoa dịu trấn an, cẩn thận cõng nàng đi ra