Edit: Gấu Gầy
Chương 43
Chạng vạng, xe ngựa hoàng cung mời Đế Thừa Ân và Lạc Ngân Huy vào Tứ Quý các trong hậu cung nghỉ ngơi. Lạc Ngân Huy vốn ôm lòng tràn đầy vui mừng đến gặp nhân vật truyền kỳ kinh thành năm đó, nào ngờ bưng điểm tâm lấy lòng nửa ngày, Đế Thừa Ân chỉ nói chuyện khách khí, thái độ rõ ràng xa cách.
Cô nương này tuy thẳng thắn nhưng không hề ngốc nghếch, tất nhiên nhìn ra Đế Thừa Ân đối với nàng chỉ là ngoài mặt ứng phó, trong lòng thất vọng, ngồi yên một bên đá mũi chân lắc lư, cho đến khi trời gần tối, tiếng ca múa bắt đầu vang lên, cung nữ đến mời các nàng tham dự, nàng mới cười hớn hở chạy ra ngoài.
Đế Thừa Ân cũng quan sát nàng một lúc lâu, đợi Lạc Ngân Huy chạy ra ngoài, nàng mới thờ ơ phất phất làn váy, khóe miệng cong lên, đứng dậy đi ra ngoài, tiểu cô nương ngây thơ ấu trĩ như vậy, Thái tử và hoàng thất làm sao có thể vừa ý!
Chỉ là... Lạc gia nắm giữ binh hùng tướng mạnh sau lưng nàng quả thật là một chướng ngại.
Yến hội hoàng thất lần này tuy không lớn, nhưng lại trang trọng hiếm có. Người tham dự đều là tông thân hoàng thất, ngay cả Thái hậu xưa nay hiếm khi xuất hiện trước mặt người khác cũng là bãi giá đến đây, điều này cho thấy, việc tuyển chọn Thái tử phi Đại Tĩnh thật sự rất quan trọng.
Yến hội được cử hành ở Ngự hoa viên, Đế Thừa Ân mấy ngày nay thường vào Từ An điện thỉnh an, rất thông thuộc đường đến Ngự Hoa Viên, nàng để cho cung nữ dẫn đường lui về sau, nhàn nhã mà đi cùng thị nữ Tâm Vũ.
Dọc theo đường đi, ánh đèn cung đình hoa lệ thắp sáng khắp cả hoàng cung, cung điện nguy nga mờ ảo, trong đêm tối vẫn vô cùng trang trọng.
Gần đến trước cửa Ngự hoa viên, Đế Thừa Ân đột nhiên dừng bước, vẻ mặt khó lường, khuôn mặt ẩn hiện dưới ánh trăng đen tối không rõ.
Tâm Vũ thấy nàng dừng lại, có chút lo lắng, thấp giọng hỏi: "Tiểu thư, trưởng công chúa nhất định sẽ cản trở hôn sự, Tả tướng thật sự sẽ giúp chúng ta sao?"
Hôm qua Đế Thừa Ân để cho nàng ở bên ngoài thư phòng, nàng không biết Đế Thừa Ân đã an bài gì, đêm nay đế vương sẽ quyết định kết cục, nếu không thể xoay chuyển tình thế, thì duyên phận gặp gỡ của chủ tớ đời này coi như chấm dứt.
"Yên tâm, việc này có lợi đối với Tướng phủ, hắn là người thông minh, chỉ có thể liên thủ với ta."
Đế Thừa Ân thở dài một hơi, trên hiện lên nụ cười dịu dàng khéo léo, bước vào bên trong Ngự hoa viên.
Lúc này, xe ngựa của đội hộ vệ Đông cung đang dừng trước cổng Triều Dương, Hàn Diệp từ trên xe ngựa đi xuống, một thân hoàng phục màu vàng nhạt, tay áo thêu hình 'giao long sắp bay lên trời', khuôn mặt tuấn mỹ, môi mỏng khẽ mím.
Y đưa mắt nhìn phủ đệ năm đó của Đế gia bên ngoài hoàng cung, vẻ mặt uy nghiêm kiên định, không chút do dự cất bước đi vào trong cung.
"Điện hạ, Thái tử điện hạ."
Tiếng gọi ầm ĩ gấp gáp từ phía sau truyền đến, Hàn Diệp quay đầu lại, thấy tân Đại Lý tự khanh Hoàng Phổ đang vội vàng vung roi thúc ngựa về hướng cổng Triều Dương.
Y nhíu mày dừng bước, với sự ổn trọng của Hoàng Phổ, nếu không phải chuyện trọng đại, hắn tuyệt đối sẽ không đến kinh giá vào lúc này.
"Điện hạ!"
Chạy nhanh tới trước mặt Hàn Diệp, Hoàng Phổ từ trên ngựa nhảy xuống, hành lễ nói: "Vừa rồi ở phố Ngũ Liễu thành Bắc, ăn mày tranh giành tiền bạc phát sinh bạo động, trong lúc đánh nhau vô tình gây ra hoả hoạn, hiện giờ cả một con đường đều không vào được."
Hàn Diệp trầm giọng hỏi: "Có thể phái người đi dập lửa..."
Y nói đến một nửa đột nhiên giật mình, phố Ngũ Liễu là nơi y đem Ôn Sóc đưa về, lão nhân lúc trước chăm sóc Ôn Sóc cũng ở chỗ này, mười lăm hàng tháng Ôn Sóc đều đến phố Ngũ Liễu, hôm nay chính là đêm trăng tròn mười lăm.
Giọng Hàn Diệp có chút khô khốc: "Nhưng Ôn Sóc..."
Hoàng Phổ gật đầu: "Dân chúng gần đó nhìn thấy Ôn đại nhân lúc chạng vạng đã vào phố Ngũ Liễu, ty chức vốn không nên quấy rầy Điện hạ vào lúc này, chỉ là dân chúng ở phố Ngũ Liễu từ trước giờ luôn rất đông đúc, đa phần lại là người già, nữ nhân và trẻ nhỏ, chỉ dựa vào nha sai của Đại Lý tự..."
Hàn Diệp xua tay, vẻ mặt trấn định: "Trong phố Ngũ Liễu không chỉ có một mình Ôn Sóc, tính mạng của dân chúng cũng rất quan trọng. Hoàng đại nhân, ta sẽ lập tức phái thị vệ Đông cung đến phố Ngũ Liễu cứu người trước, ngươi tự mình đi Ngũ thành binh mã tư, yêu cầu Nhậm tướng quân điều binh viện trợ."
Nói xong đem lệnh bài Thái tử ném vào trong tay Hoàng Phổ, phân phó cấm vệ quân trấn giữ hoàng cung một câu: "Đi bẩm báo việc này với Bệ hạ, sau khi hoả hoạn được dập tắt, ta sẽ trở về tham gia yến tiệc", sau đó nhảy lên tuấn mã, chạy như bay.
Hoàng Phổ có chút kinh ngạc, mặc dù hắn biết Thái tử điện hạ rất coi trọng Ôn Sóc, nhưng chưa từng nghĩ việc tuyển chọn Thái tử phi quan trọng như vậy, y cũng có thể bỏ sang một bên.
Bất kể trước cửa cung xảy ra chuyện gì, bên trong Ngự hoa viên vẫn là cảnh ca múa thái bình, Gia Ninh Đế ngồi trên cao cười nhạt, thỉnh thoảng cùng Thái hậu tán gẫu, Ngũ hoàng tử đang bận rộn chuẩn bị sính lễ trong phủ đệ, Cửu hoàng tử thì đến quân doanh Tây Bắc rèn luyện, chỉ còn mấy vị Công chúa tham dự.
Về phần Trưởng công chúa An Ninh, người luôn chán ghét yến hội hoàng thất, bỗng dưng ăn mặc lộng lẫy tham gia yến tiệc, làm cho mọi người vô cùng kinh ngạc.
Lúc này, nàng ngồi bên phải Gia Ninh Đế, thỉnh thoảng nhìn về phía cửa Ngự hoa viên, cho đến khi có một bóng người chậm rãi đi vào, đôi mắt nàng híp lại, thần sắc phức tạp.
"Đế tiểu thư đến."
So với tiểu thư Lạc gia vừa mới tiến vào hoa viên ban nãy, một tiếng này giống như ném đá xuống mặt hồ phẳng lặng, tông thấy trong hoa viên đều ngước mắt nhìn về phía cửa ra vào, chỉ thấy một thiếu nữ mặc váy dài cung đình trắng thuần chậm rãi đi tới, dung nhan thanh tú, đoan trang hào phóng, khuôn mặt có vài phần tương tự gia chủ Đế gia năm đó.
Gia Ninh Đế ngồi trên cao, đây là lần đầu tiên hắn gặp Đế Thừa Ân, thiếu nữ này rất phù hợp với dáng vẻ nên có của Đế Thừa Ân trong tưởng tượng của hắn, nhưng không hiểu vì sao, khi nhìn thấy nàng như vậy, hắn lại có chút thất vọng.
Gia Ninh Đế nâng ly rượu nhấp một ngụm, nhìn thiếu nữ đi tới trước mặt, hơi cảm khái.
Đây chính là Đế Tử Nguyên năm đó được Thái tổ ban tên, chính miệng ưng thuận lập làm quốc mẫu tương lai của Đại Tĩnh? Đế Thừa Ân mất đi phong độ khí khái của Đế gia, thật sự vô cùng đáng tiếc.
Nói cách khác, hắn chờ đợi một ngày có thể nhìn thấy một Đế Tử Nguyên như vậy, nhưng đến khi nhìn thấy được rồi, thì nỗi thất vọng còn lớn hơn sự an tâm.
"Thần nữ bái kiến Bệ hạ, Thái hậu."
Đế Thừa Ân dừng lại cách xa một thước, dịu dàng bái lạy.
"Không cần đa lễ, ngồi đi."
Giọng nói của Gia Ninh Đế không chút dao động, rất bình thản, đây là lần đầu tiên Đế Thừa Ân gặp Gia Ninh Đế, nàng ngồi sang một bên, hơi giương mắt nhìn vị đế vương ngồi ngay ngắn trên cao.
Đôi mắt rồng của Gia Ninh Đế đầy vẻ uy nghiêm, bàn tay Đế Thừa Ân ẩn trong làn váy lặng lẽ nắm chặt, mồ hôi lạnh toát ra.
Tất cả mọi người đều có mặt, chỉ còn Thái tử chưa tới, Gia Ninh Đế trên mặt hơi lo lắng, An Ninh thấy thế, vội vàng nâng chén cười nói: "Phụ hoàng, hôm nay hoàng huynh tuyển phi, y chậm chạp chưa tới, chi bằng để nhi thần quyết định hoàng tẩu đi!"
Đế Thừa Ân nghe vậy, thần sắc lạnh lùng, mím chặt môi nhìn An Ninh đột nhiên đứng dậy.
"Nha đầu ngươi, hoàng huynh ngươi tuyển phi, ngươi sao lại ồn ào như vậy chứ!"
An Ninh xưa nay không thích vào cung, lại ít khi nói giỡn, Gia Ninh Đế nhìn thấy khuôn mặt tươi cười hiếm có của trưởng nữ, đáy lòng cực kỳ hưởng thụ, vuốt chòm râu, không nhẹ không nặng quát lớn.
"Hoàng đế, An Ninh đi Tây Bắc mấy năm nay, mở mang kiến thức, nói không chừng thật sự có thể chọn được một con dâu tốt cho Hoàng gia chúng ta."
Thái hậu khoát tay áo, khuôn mặt hiền lành, nhìn An Ninh cười nói.
Bàn tay đang cầm ly rượu của An Ninh hơi cứng đờ, nàng ngước mắt lên nhìn Thái hậu, giọng nói đột nhiên có chút yếu ớt: "Tổ mẫu nói rất đúng, trong đại doanh Tây Bắc có rất nhiều nam nhi, không nói cái khác, An Ninh dư sức tự chọn cho mình một vị hôn phu."
Hôm nay nàng đã tới bắt chuyện với mấy vị vương gia, cực lực thuyết phục bọn họ tiến cử nữ tử nhà khác làm Thái tử phi, Thái hậu chắc là nghe được tin tức, không muốn chính miệng mình ngăm cản Đế Thừa Ân vào Đông cung, cho nên lúc này mới giúp nàng.
Nhưng hết lần này tới lần khác, nàng không muốn nhận phần tình cảm này.
"An Ninh, nói bậy cái gì vậy!"
Thấy Thái hậu có chút xấu hổ, Gia Ninh Đế trầm mặt xuống: "Thôi thôi, ngươi ngồi xuống đi!"
"Phụ hoàng, người còn chưa nghe ý kiến của nhi thần mà, muốn làm hoàng tẩu của nhi thần, dù sao cũng phải đức dung xuất