Edit: Gấu Gầy
Chương 52
Ánh trăng càng ngày càng tối, tiếng nức nở âm u xung quanh những ngôi mộ quỷ mị lúc ẩn lúc hiện, chướng khí tràn ngập, thỉnh thoảng sẽ có đóm lửa nhỏ rải rác bay qua bốn phía, dù An Ninh đã trải qua sa trường cũng bị tử khí nồng đậm nơi này làm cho khó chịu.
Đột nhiên, bóng người trước mộ hoang chuyển động, An Ninh ngưng thần nhìn lại, Nhậm An Lạc không chút để ý bước qua gò đất um tùm cỏ dại, chậm rãi đi vào bên trong.
Trong ngôi mộ hoang vắng, nơi nhìn xuống chỉ có tĩnh mịch. Nhậm An Lạc không chớp mắt nhìn chằm chằm những cọc gỗ mục nát trống rỗng trên những ngôi mộ, bàn tay giấu trong tay áo gắt gao nắm chặt, môi mím thành độ cong lạnh lẽo.
Gai nhọn cỏ dại trên mặt đất đâm xuyên qua làn váy, trên chân dính đầy đất vàng bẩn thỉu, Nhậm An Lạc trầm mặc tiến vào bên trong, một bước cũng không dừng.
"Tiểu thư, đến rồi."
Âm thanh của Uyển Cầm trong đêm khuya yên tĩnh đặc biệt rõ ràng, An Ninh cách rất xa, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy các nàng dừng ở một chỗ thấp bé, nơi đó có một ngôi mộ tháp, dường như được cẩn thận cách ly.
Theo An Ninh biết, nếu bị chôn ở vô danh mộ mà có loại đãi ngộ này, khi còn sống nhất định được nhiều người biết đến, không phải hạng người vô danh.
Gió lạnh thổi qua, càng thêm thê lương ảm đạm.
Nhậm An Lạc nhìn cọc gỗ nho nhỏ trên mộ hoang, năm tháng trôi qua làm mờ dấu vết phía trên, cọc gỗ khô héo mà hèn mọn.
Nhậm An Lạc chậm rãi ngồi xổm xuống, giơ tay phất xuống bụi bặm cỏ dại trên cọc gỗ, cẩn thận lau sạch sẽ. Ánh mắt nàng rất nhạt, nhạt đến mức ngoại trừ phần mộ cô đơn này, cái gì cũng không chiếu vào được.
Sao có thể ở đây? Nhậm An Lạc nghĩ, Tẫn Ngôn nhu thuận hiểu chuyện như vậy, làm sao có thể ngủ ở nơi này? Đứa nhỏ mềm mại thường ôm lấy nàng gọi 'tỷ tỷ', làm sai chuyện sẽ kéo tay áo nàng xin tha cho tiểu đệ, sao có thể một mình cô đơn bị chôn vùi ở nơi này mười năm như vậy?
Nó chỉ mới bốn tuổi, có lẽ trước khi chết còn không biết cái gì là trắng đen thiện ác trên đời này.
Đôi tay của Nhậm An Lạc run rẩy lạnh buốt, ánh mắt chậm rãi nhắm lại, ngồi ở nơi mười năm trước nàng nên tới, im lặng.
Vẻ mặt của Nhậm An Lạc quá mức bi ai, Uyển Cầm không đành lòng nhìn, thấp giọng nói: "Tiểu thư, chúng ta đổi chỗ cho tiểu công tử đi, nơi này... vắng vẻ quá."
Thật sự quá ủy khuất rồi, hài tử Đế gia, cho dù là chết, cũng không nên chôn ở nơi này mới phải.
"Không được động."
Giọng nói của Nhậm An Lạc ẩn nhẫn thâm trầm: "Cát bụi trở về cát bụi, đất trở về đất, Tẫn Ngôn đang ở nơi này, không cần động đến nó."
Nhậm An Lạc vuốt ve cọc gỗ mục nát, thật giống như lướt qua hai má tiểu đệ mười năm trước, người cúi xuống đến mức cứng đờ, bi thương thảm thiết.
"Tẫn Ngôn đang ở đây, đừng động vào nó."
Tiếng thở dài sâu kín cực thấp cực nhẹ, An Ninh không biết vì sao, khi từng chữ rơi vào tai, lại rõ ràng vô cùng, rung động như sấm. Nàng cả kinh lùi lại hai bước, không thể tin nổi nhìn nữ tử đang đứng một bên trong ngôi mộ hoang, không nói nên lời.
Tẫn Ngôn! Trên đời này nếu chỉ có một Đế Tử Nguyên, vậy cũng chỉ có một trưởng tử Đế gia Đế Tẫn Ngôn!
Mười năm trước phụ hoàng hạ chỉ ban chết cho đứa nhỏ kia, hài tử Đế gia khi đó chỉ mới bốn tuổi, nơi bị chôn vùi, chính là mộ vô danh ở ngoại ô phía Đông kinh thành.
Nàng đột nhiên hiểu được vì sao ngôi mộ kia chỉ là một khối nho nhỏ, đứa nhỏ mới bốn tuổi, có thể chiếm bao nhiêu chỗ trên thế gian?
Bóng dáng Nhậm An Lạc tựa như từng chút từng chút hoà tan vào bóng tối mộ phần kia, tầm mắt An Ninh trở nên mơ hồ mà thấp thỏm, trên dưới toàn thân không ngừng run rẩy, môi thậm chí bởi vì dùng sức mím chặt hiện ra dấu vết tái nhợt.
An Lạc, hài tử Đế gia, vì sao lại là ngươi đến tưởng nhớ, làm sao có thể là ngươi đến tưởng nhớ?
Một đứa trẻ vô tội sau khi chết đi bị chôn cất qua loa như vậy... Trên đời này có tư cách đến gặp hắn, chỉ có một người.
Bên trong mộ vô danh than khóc tiếc thương, bên ngoài mộ vô danh bàng hoàng luống cuống, một ngôi mộ, ngăn cách hai thế giới.
Không biết im lìm bao lâu, đêm tối dần dần tan đi, ánh nắng ban mai ló dạng, bầu trời hiện lên màu trắng nhạt.
Trên người nữ tử nửa quỳ có sương sớm rơi xuống, từng giọt từng giọt rơi trên mộ phần nhỏ bé, như huyết lệ bi ai.
Uyển Cầm trong lòng thở dài, thấp giọng nói: "Tiểu thư, về thôi."
Một tiếng này giống như là long trời lở đất, đồng thời đánh thức hai người trầm mặc bừng tỉnh.
Nhậm An Lạc chậm rãi đứng lên, không nói một lời đi xuống dưới phần mộ, một lúc sau, hai chủ tớ lẳng lặng rời khỏi mộ vô danh, dọc theo con đường chậm rãi biến mất.
An Ninh vẫn nhìn chằm chằm Nhậm An Lạc, từ khuôn mặt rét lạnh, dáng người mảnh khảnh, cho đến váy dài khúc cư dính đầy bụi cỏ. Mãi đến khi không còn thấy bóng dáng, nàng mới đờ đẫn thu hồi tầm mắt, nhìn về phía ngôi mộ trống vắng, rồi đột nhiên... nhấc đôi chân đã cứng đờ lên, đi về phía tiểu huyệt một cách chậm rãi mà kiên định.
Cỏ dại mọc um tùm, gai nhọn trải khắp nơi, An Ninh từng đi qua vùng hoang mạc Tây Bắc lạnh lẽo hơn thế này, nhưng hiện tại trong lòng lại hồi hộp khẩn trương giống như lúc ngang qua núi Thanh Nam năm đó.
Tẫn Ngôn, Tẫn Ngôn, nếu đây chỉ là một cái tên bình thường, thì tốt biết bao.
Bước chân đột nhiên dừng lại, những viên đá nhỏ nát từ trên sườn đất trượt xuống đánh thức nàng, An Ninh chậm rãi quỳ xuống, nhẹ nhàng lướt qua cọc gỗ mục nát như Nhậm An Lạc vừa rồi, nàng nín thở, từng chút từng chút gạt cỏ xanh tràn lan trên cọc gỗ ra, ánh mắt rơi vào mấy chữ nhỏ mờ nhạt nhưng vẫn nhìn thấy rõ, cảm giác lạnh lẽo mãnh liệt tràn vào đáy lòng, bất ngờ không kịp phòng bị.
Đế Tẫn Ngôn.
Năm tháng ăn mòn vòng tuổi của cọc gỗ, nhưng không xoá được những dấu vết nhợt nhạt đã khắc sâu.
Phải chăng ông trời cũng đang lên án vụ thảm sát vô nhân đạo mười năm trước, nên mới khiến cho ngôi mộ nhỏ được bảo tồn nguyên vẹn như lúc ban đầu, như thể đang chờ đợi một người nhất định phải trở về.
"Tẫn Ngôn, đệ đang đợi nàng ấy trở về? Giống như ta và Hoàng huynh, chờ đợi mười năm sao?
"Nhậm An Lạc... ngươi rất giống một người bạn cũ mà ta đã từng quen biết."
"Công chúa, chuyện cũ đã qua, đời người chỉ vài năm ngắn ngủi, chi bằng buông xuống cho nhẹ lòng."
Trong quán rượu đêm đó, nữ thổ phỉ Tấn Nam tùy ý kia, đã