Edit: Gấu Gầy
Chương 53
"Nhìn ngươi cứ như gặp phải kẻ thù lớn vậy, chẳng qua chỉ đặt một quân cờ bên cạnh Đế Thừa Ân, năm đó Tử Nguyên cũng biết, chỉ là chưa thấy tướng mạo dài ngắn thế nào thôi."
Lạc Minh Tây nhún vai, lùi về sau một bước dựa vào núi giả bên cạnh, cười tủm tỉm vỗ vỗ vai Uyển Cầm, ung dung tự tại trả lời.
Uyển Cầm cân nhắc biểu tình trên mặt hắn, cứng rắn nói: "Công tử, lúc ngài nói dối vai phải sẽ dựa về phía sau, miệng sẽ cười thành loại độ cong không thuận mắt này, tiểu thư nhìn không ra, nhưng ngài đừng hòng lừa được ta."
Thần sắc Lạc Minh Tây cứng đờ, hiếm khi nhìn Uyển Cầm đánh giá một lúc lâu: "Chậc chậc, nha đầu ngươi thành tinh rồi, nói đi, có phải tra ra cái gì rồi không?"
"Tiểu thư trước đó bảo ta điều tra vụ hỏa hoạn trên phố Ngũ Liễu và vụ án hành thích trong hoàng cung, ta không tra ra manh mối, sau đó tiểu thư lại phân phó kéo tất cả thế gia kinh thành xuống nước..."
Uyển Cầm dừng một chút: "Lúc ấy ta đã cảm thấy có người đang che đậy hai vụ án này, cho nên chúng ta mới không thể tra ra một chút manh mối."
"Ừm, nếu không tra ra được gì, vậy thì chuyện này trở thành án không có manh mối cũng tốt mà, sự trung thành của thế tộc đối với hoàng thất đã không còn như lúc trước, coi như người này gián tiếp giúp chúng ta một đại ân."
"Chính là bởi vì không tra ra được cái gì cho nên ta mới nghi ngờ, nếu không phải quá hiểu rõ mật thám của chúng ta, làm sao có thể che giấu đến mức 'không chê vào đâu được' như vậy, chỉ có công tử ngài mới làm được điều đó."
"Ngươi nói tiếp đi."
Lạc Minh Tây nhướng mày, nghe thấy có chút hứng thú.
"Sau đó ta nhớ tới tiểu thư từng nói một câu, hai chuyện này nếu suy nghĩ ngược lại, không đi tìm chứng cớ mà trực tiếp xem ai ở bên trong được lợi nhất, người đó có thể chính là người làm."
Uyển Cầm liếc nhìn sắc mặt Lạc Minh Tây một cái, nhanh chóng mở miệng: "Đế Thừa Ân sắp gả vào Đông cung, theo ta thấy là đáng nghi nhất hiện giờ. Nàng đỡ một kiếm cho Bệ hạ, quan lại sẽ vì chuyện này mà góp lời, lại thêm Thái tử kiên trì, còn có ý chỉ tứ hôn của Thái tổ, hiện giờ vị trí Thái tử phi đối với nàng mà nói giống như lấy đồ trong túi, vốn dĩ chuyện này ta chỉ suy đoán năm phần, hôm qua ở Đông cung gặp thị nữ của Đế Thừa Ân, mới chắc chắn đến tám phần là do nàng làm. Nếu công tử sớm đã biết nàng chính là người bày mưu tính kế phía sau màn, vậy thì ngài thay nàng quét sạch hậu hoạn, nhiễu loạn chúng ta và thám tử hoàng thất điều tra cũng không phải là việc khó."
Uyển Cầm từ từ nói ra, không hề bối rối một chút nào, thấy Lạc Minh Tây trầm mặc, nàng hỏi: "Hiện giờ ta vẫn chưa tìm ra ai đã giúp Đế Thừa Ân. Nàng bị cấm túc ở Thái Sơn mười năm, không thể nào có bản lĩnh duỗi tay tới kinh thành như vậy được."
Thấy Uyển Cầm trừng mắt nhìn mình, Lạc Minh Tây bật cười, búng một cái lên trán nàng: "Những điều này đều đoán không sai, nhưng không phải là ta giúp nàng ta."
Hắn cười rất vui vẻ: "Uyển Cầm, hiện giờ ngươi không chỉ biết pha trà ngon mà còn có tác dụng khác rồi."
Lạc Minh Tây có chút cảm khái, tiểu cô nương tám năm trước được Tử Nguyên nhất thời nổi hứng tiện tay cứu giúp ở núi Nam Cương, không ngờ đã trở nên thông minh lanh lợi như thế.
Uyển Cầm không để ý tới cảm xúc của hắn, cau mày nói: "Ta biết không phải công tử, hỏa hoạn phố Ngũ Liễu khiến dân chúng tử thương vô số, công tử sẽ không làm loại chuyện này, chỉ là nếu bên cạnh Đế Thừa Ân đã có người mà công tử sắp xếp, công tử có biết rốt cuộc là ai giúp nàng không?"
Nghe thấy Uyển Cầm hỏi đến trọng điểm, Lạc Minh Tây hơi trầm ngâm, mới nói: "Uyển Cầm, Đế Thừa Ân người này so với suy nghĩ của chúng ta, có thể vì bản thân mà lập mưu tính kế, người giúp nàng... chính là Tả tướng."
Cả người Uyển Cầm giật mình, nàng mạnh mẽ tiến về phía trước một bước, nắm vạt áo thêu của Lạc Minh Tây, sắc mặt trầm xuống: "Công tử, ngài nói người giúp nàng là Tả tướng Khương Du?"
Lạc Minh Tây gật đầu, giống như là không để ý đến sự thất thố của Uyển Cầm.
Uyển Cầm thu tay về, rũ mắt: "Năm đó chính Khương Du là người tìm ra chứng cứ lão gia mưu phản trong Hầu phủ, giám sát pháp trường xử trảm."
Giọng nói của nàng lạnh lùng sắc bén: "Đế Thừa Ân dám liên thủ với hắn."
"Dã tâm quá lớn, tự nhiên sẽ dám 'dữ hổ mưu bì'*."
Lạc Minh Tây lười biếng xua tay: "Nếu đã biết rồi, ngươi trở về đi."
Uyển Cầm không nhúc nhích, lắc đầu, cố chấp đứng tại chỗ: "Công tử, ta còn chưa hỏi xong."
Lạc Minh Tây liếc nhìn sắc trời đen kịt, ngáp một cái, buồn ngủ tới mức không nhấc nổi mí mắt: "Ngươi học được mười phần tật xấu ồn ào của Uyển Thư từ bao giờ vậy, hỏi đi, hỏi cho xong để ta còn trở về phủ nữa."
"Theo như tin tức từ trong cung truyền ra, chậm nhất là tháng sau Bệ hạ sẽ ban thánh chỉ tứ hôn, Đế Thừa Ân chắc chắn sẽ gả vào Đông cung, biết rõ bản tính của Đế Thừa Ân như vậy, nhưng ngài một chữ cũng không nói với tiểu thư, là vì để hôn sự này không bị cản trở, có đúng không?"
Giọng điệu dò hỏi của thiếu nữ chắc chắn mà nghiêm túc, Lạc Minh Tây chậm rãi nheo mắt lại, không trả lời.
"Công tử, một năm nay ta vẫn luôn ở bên cạnh tiểu thư, tiểu thư đối với Thái tử điện hạ..."
Nàng dừng một chút, mới nói: "Thật ra ta cũng không rõ lắm, nhưng ta biết tiểu thư tuyệt đối sẽ không cho phép người có tâm địa rắn rết như vậy gả cho Thái tử. Nếu đến khi hôn sự này thành rồi tiểu thư mới biết được tâm tính của Đế Thừa Ân, nhất định sẽ áy náy với Thái tử. Ngài giấu diếm nàng như vậy, thật sự ổn sao?"
Lạc Minh Tây khẽ thở dài một tiếng, đột nhiên mở miệng: "Uyển Cầm, ngươi ở bên cạnh Tử Nguyên bao lâu rồi?"
"Tám năm."
Uyển Cầm không biết vì sao Lạc Minh Tây lại hỏi việc này, thành thành thật thật trả lời.
"Còn ta thì sao?"
Uyển Cầm giật mình, thần thái trong nháy mắt trở nên kính cẩn: "Ta nghe Uyển Thư nói qua, tiểu thư từ khi sinh ra, công tử ngài đã ở bên cạnh tiểu thư."
"Tử Nguyên mấy năm nay ở An Lạc trại, mỗi ngày ngươi đều ở bên cạnh nàng, còn nhớ không?"
Uyển Cầm giương mắt: "Tất nhiên, mười năm nay tiểu thư sống như nào, không ai rõ ràng hơn ta."
"Nếu đã như vậy, ngươi nên biết tại sao chúng ta lại đến kinh thành."
Giọng nói của Lạc Minh Tây đột nhiên lạnh lùng nghiêm nghị: "Uyển Cầm, thứ mà Lạc gia muốn bảo vệ chính là toàn bộ Đế gia, ta cũng chưa bao giờ chỉ bảo hộ cho một mình Tử Nguyên, nàng phải biết lấy lại thứ gì cho Đế gia. Đế Thừa Ân người này, đối với chúng ta bây giờ mà nói, không động đến sẽ là một quân cờ tốt. Nếu ngươi muốn nói chuyện này cho Tử Nguyên biết thì cứ nói đi, thật ra..."
Hắn rũ mắt, trong mắt mang theo ý tứ khó đoán: "So với ngươi thì ta càng muốn biết, cuối cùng nàng sẽ lựa chọn như thế nào."
Là phá hỏng hôn sự này, hủy đi mưu đồ đã định, hay là sẽ không thèm để ý đến việc Hàn Diệp cưới một nữ nhân có phẩm tính không tốt.
Lạc Minh Tây nói xong, cất bước đi ra ngoài viện.
Uyển Cầm nhìn bóng dáng của hắn chậm rãi biến mất, thở dài, đến khi nàng trở về thư phòng, Nhậm An Lạc đang ôm một quyển sách say sưa ngủ, nghe