Gia Ninh năm thứ mười bảy thật sự không phải là một năm thuận lợi, nhưng không ai có thể phủ nhận tầm quan trọng của năm nay. Dù là gian lận khoa cử, hay nạn lụt Giang Nam, đã quét sạch vết nhơ của triều đình. Hiện giờ chỉ còn chuyện quân Đế gia vẫn chưa giải quyết, vì vậy thọ yến của Thái hậu lần này đã dời đi sự chú ý của mọi người, vua Gia Ninh thậm chí còn mở yến tiệc bên ngoài điện Nhân Đức, nơi chỉ mở vào ngày tế bái năm mới.
Không giống những lần trước, tầm quan trọng của thọ yến lần này làm cho thân phận của khách mời càng thêm cao quý và quan trọng. Các vương công quý tộc, hoàng thất tông thân, quan viên triều đình, mặc triều phục đưa đích thê cùng đi. Xe ngựa các nhà từ sáng sớm đã đỗ hết nửa con phố ngoài cổng Trùng Dương, yến tiệc ngoài điện Nhân Đức càng đông đúc hơn, càng long trọng náo nhiệt hơn yến tiệc chiêu đãi bá quan lúc năm mới của vua Gia Ninh.
Đêm qua tuyết rơi dày đặc, cả hoàng cung đều phủ đầy tuyết trắng mênh mông, sáng sớm các thái giám quét dọn khu đất trống bên ngoài điện Nhân Đức sạch sẽ, đèn lồng treo cao, không khí vui vẻ.
Thềm đá ngoài điện Nhân Đức bày ngự đài minh hoàng, trên ngự đài xếp hai chiếc ghế long phượng song song. Xuống một bậc, bên trái phía dưới Thiên tử là vị trí của Thái tử, tiếp đến là các thân vương hoàng tử, bên phải phía dưới Thái hậu là vị trí của phi tần công chúa. Thềm đá dưới quảng trường, xếp mười mấy chiếc bàn rất dài, là chỗ ngồi của công hầu đại thần và đích thê.
Có một sân khấu giữa quảng trường, phía trên đã có những ngời diễn kịch nổi danh lả lướt í a vẩy tà áo hát hí từ. Hôm nay là thọ yến của Thái hậu, không tránh khỏi trình diễn một khúc Bát Tinh Mừng Thọ.
Lúc này, ngoại trừ Hoàng đế, Thái hậu và Thái tử, đã không còn ghế trống.
Bên ngoài cửa lớn đóng chặt của điện Chiêu Nhân, Hàn Diệp mặc hoàng phục vàng nhạt của Thái tử đứng lặng lẽ. Tiểu thái giám đi theo bên cạnh nghe thấy tiếng hí khúc lờ mờ từ điện Nhân Đức cách đó không xa, cứ bồn chồn không biết phải làm sao.
Thọ yến của Thái hậu sắp bắt đầu rồi, Thái tử còn đứng bên ngoài cung điện lúc Tiên đế băng hà làm gì chứ!
Hàn Diệp đứng đó một lúc, rồi xoay người bước tới điện Nhân Đức, áo choàng đen như mực trên vai vuốt nhẹ tuyết trên đất.
Thái tử vào chỗ, miễn cho bá quan hành lễ. Hắn nhìn xuống thềm đá, Nhậm An Lạc mặc triều phục đỏ thẫm của Thượng tướng nhất phẩm, khí thế uy nghiêm. Ôn Sóc bưng một bình rượu chạy tới cạnh nàng, nháy mắt mỉm cười, ánh mắt Nhậm An Lạc tràn đầy ấm áp, bầu không khí giữa hai người rất hòa hợp. Ánh mắt hắn dừng lại trên người Lạc Minh Tây ngồi ôn hòa tao nhã an tĩnh ở giữa các thế tử công hầu một lúc, sau đó cầm chén rượu trên bàn chậm rãi uống, khuôn mặt trầm tĩnh.
Nhìn ghế trống trên ngự đài, chúng thần dần dần có chút hoài nghi, đã đến giờ rồi sao Thái hậu và Bệ hạ còn chưa xuất hiện?
Bên ngoài điện Từ An, vua Gia Ninh trầm mắt quát hỏi Viện chính thái y viện bị triệu vào cung từ sáng sớm "Phượng thể Thái hậu thế nào?"
Phương Giản Chi hành lễ đáp "Bệ hạ, Thái hậu nương nương không bị bệnh, chỉ là nhất thời tức giận dẫn đến hôn mê, nên tinh thần không được tốt, thần đã cho nương nương uống một chén thuốc dưỡng thần, tịnh dưỡng mấy ngày sẽ ổn. Chỉ là thọ yến hôm nay quá mức huyên náo, nương nương không nên ..."
Lúc Phương Giản Chi trả lời rất lo sợ bất an, khắp chốn mừng vui ngày đại thọ, Thái hậu lại không thể tham dự yến tiệc, thật sự không phải dấu hiệu tốt. Nhưng hắn nói còn chưa xong, Thái hậu đã được Tô ma ma đỡ tay bước ra.
Vua Gia Ninh nhíu mày, lập tức lên trước đón "Mẫu hậu, người nên tịnh dưỡng nhiều hơn, yến tiệc không đi cũng được."
"Làm càn, đây là thọ yến của ai gia, tông thân tề tụ, bá quan bái kiến, nếu ai gia không đến, uy tín hoàng gia ở đâu?" Thái hậu đầu đội mũ phượng, triều phục đỏ thẫm thêu phượng hoàng bay lượn, tôn lên vẻ uy nghi lạ thường.
Bà liếc mắt nhìn Tô ma ma "Cả ngươi cũng không biết làm việc, một chút bệnh nhẹ cũng kinh động Bệ hạ."
Tô ma ma lo sợ bất an, vua Gia Ninh thấy nét mặt bà khác thường, trầm giọng hỏi "Tô ma ma, gần đây thân thể Thái hậu vẫn luôn an khang, sao lại đột nhiên tức giận ngất xỉu, có phải cung nhân hầu hạ trong điện Từ An không ổn?"
Tô ma ma vừa định nói thì bị Thái hậu cắt ngang "Được rồi, chuyện này chờ xong thọ yến rồi nói tiếp. Hoàng đế, hẳn là các đại thần đang nóng lòng chờ, chúng ta đi thôi." nói xong đỡ tay Tô ma ma lập tức đi về hướng điện Nhân Đức.
Vua Gia Ninh có chút kỳ quái, nhưng không muốn phật ý Thái hậu trong thọ yến hôm nay của bà, chỉ đành đi theo.
Vua Gia Ninh và Thái hậu xuất hiện trong trang phục lộng lẫy đã làm nghi ngờ của mọi người tan biến, tiếp đó là màn nhốn nháo thỉnh an Thái hậu và vua Gia Ninh ngồi trên ngự đài, cùng thưởng thức hí khúc với chúng thần.
Lúc này, Bát Tinh Mừng Thọ đã đến hồi cuối, một đám người diễn kịch tề tụ trên đài thỉnh an, không khí hòa thuận vui vẻ.
Đã lâu rồi hoàng cung mới nhộn nhịp như vậy, sau khi vua Gia Ninh khen thưởng những người diễn kịch liền cao giọng nói "Hôm nay là đại thọ của Thái hậu, Trẫm rất cao hứng, đây là Đông Phúc Ban nổi danh nhất kinh thành, nghe nói ngày thường rất khó mời, hôm nay Trẫm mượn hoa dâng Phật cho các vị ái khanh, các khanh muốn nghe gì, cứ nói đừng ngại!"
Đã quen với một vua Gia Ninh uy nghiêm, hiếm thấy gần gũi như vậy, các đại thần ngây ngốc, bắt đầu suy nghĩ cẩn thận xem nên đề xuất hí khúc gì mới có thể hợp ý mà không phạm sai lầm.
Vua Gia Ninh là hoàng đế mạnh mẽ cương quyết, đương nhiên không kiên nhẫn nhìn các đại thần khổ não suy tư, liếc mắt xuống phía dưới vừa lúc nhìn thấy ánh mắt chào hỏi của Nhậm An Lạc, vung tay lên "Nhậm khanh, khanh đến từ Tấn Nam, chọn thử vài vở kịch hay nghe thử xem."
Khuông mặt tươi cười của Thái hậu hơi cứng đờ, bàn tay cầm Phật châu khựng lại, ánh mắt khó đoán.
Các đại thần nhìn lại Nhậm An Lạc, thấy nàng không chút hoảng hốt đứng dậy, chắp tay với vua Gia Ninh, cười vang nói "Bệ hạ từng chinh chiến sa trường, vi thần cũng là võ tướng, chi bằng hát một khúc về các binh sĩ trên sa trường đi, Bệ hạ cảm thấy được không?"
Trong lòng chúng thần thở dài, Nhậm An Lạc này quả thật là kẻ lỗ mãng, chuyện quân Đế gia đã khiến hoàng gia khó chịu rồi, ngươi lại còn muốn nghe võ kịch?
Quả nhiên, vua Gia Ninh thu ý cười, cũng không phản đối, chỉ lên sân khấu nhẹ giọng nói "Theo ý của Nhậm khanh, hát về các binh sĩ trên sa trường."
An Ninh ngồi sau Tề phi, nét mặt ngưng trọng, nhìn chằm chằm Nhậm An Lạc không chớp mắt.
Trên sân khấu tức khắc vang lên tiếng quân mã, sắc mặt Hoàng đế và Thái hậu đoan trang, không khí bỗng trở nên trang nghiêm. Chúng thần run rẩy nghe kịch, hết lần này tới lần khác nhìn Nhậm An Lạc đang nghe rất hăng say, than một tiếng 'nữ nhân lỗ mãng', quả thật khóc không ra nước mắt.
Sau nửa nén hương, khi tiểu sinh mặc thanh y trên sân khấu cũng đờ đẫn cảm giác được ánh mắt tập trung từ mọi hướng về đây quá mức quỷ dị, vở kịch cuối cùng cũng kết thúc. Lúc này vua Gia Ninh lại được một lần quyết đoán, trực tiếp cho đám xui xẻo này lui xuống.
Quảng trường yên tĩnh trở lại, vua Gia Ninh đúng lúc lên tiếng.
"Các khanh, hôm nay là đại thọ của Thái hậu, lại gần năm mới, Trẫm muốn đại xá thiên hạ, ban lợi ích cho muôn dân."
"Chúng thần cung chúc Thái hậu nương nương hồng phúc tề thiên, Bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, Thái hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế."
Chúng thần đứng dậy, hành lễ ca công tụng đức.
Thanh âm vọng bên ngoài điện Nhân Đức rộng lớn, cả hoàng thành gần như đều có thể nghe được.
Trong Nguyên Thủy các, Đế Thừa Ân thay bộ váy sắc đỏ cung đình, trâm cài lưu ly đẹp đẽ quý giá tinh xảo dao động nhẹ nhàng trên đầu, ngang hông đeo phượng bội mấy ngày trước trong cung đưa tới, đang vẽ mày trước bàn trang điểm.
"Tâm Vũ." nàng gọi một tiếng, thị nữ Tâm Vũ từ ngoài phòng bước vào.
"Lấy cho ta áo khoác lông hồ ly Bệ hạ ban thưởng tới đây, chúng ta nên đến điện Nhân Đức rồi."
Tâm Vũ đứng phía sau không làm theo lời nàng, ngược lại cầm lấy lược gỗ trên bàn, tỉ mỉ chải mái tóc dài giúp Đế Thừa Ân.
"Tâm Vũ!" Đế Thừa Ân nhíu mày muốn đứng dậy, một đôi tay đè vai nàng lại. Đôi tay này rất quen thuộc, ngày thường chải tóc, sửa sang y phục, làm bạn với nàng suốt mười năm. Nàng không ngờ đôi tay yếu ớt không xương này lại có thể mạnh mẽ ấn nàng xuống như vậy.
"Tiểu thư, người vẫn không nên đến thì tốt hơn." Tâm Vũ nhẹ nhàng cởi trang sức trên đầu nàng xuống, lần lượt đặt chúng lại trên bàn trang điểm.
Bên ngoài Nguyên Thủy các không biết vắng lặng yên tĩnh từ lúc nào, không một chút tiếng động.
Đế Thừa Ân đột ngột ngước mắt lên, vẻ mặt Tâm Vũ được phản chiếu trong gương, không còn vẻ vâng vâng dạ dạ ngày thường, trong ánh mắt là sự cương nghị lạnh lùng nàng chưa từng thấy.
Bàn tay đặt trên đầu gối Đế Thừa Ân khẽ run, dường như có điều gì đó đột nhiên trở nên rõ ràng.
"Công tử bảo ta chuyển lời cho người, ngài ấy nói từ hôm nay thỏa thuận với người không còn nữa. Từ nay về sau, người được tự do."
Trâm phượng trong tay Đế Thừa Ân rơi xuống đất, nàng khó tin nhìn Tâm Vũ trong gương, đôi tay siết chặt làn váy, đầu ngón tay đâm vào lòng bàn tay.
"Tâm Vũ, ngươi ở cạnh ta mười năm, ta không tốt với ngươi sao?" từ khi nàng bị đưa đến Thái Sơn, nàng chỉ