Nữu Nữu rất phiền não, phiền não vô cùng vô địch không bút nào tả xiết.
Người lớn buồn cười nói: “Một đứa con nít 6 tuổi làm sao mà biết phiền não được?”
Con nít 6 tuổi đương nhiên là biết phiền não rồi!
Năm ngoái ông ngoại của Nữu Nữu bị trúng gió. Từ trúng gió này là do Nữu Nữu nghe thấy mẹ bảo thế. Con bé từng cho rằng cái thứ gió máy gì gì đó này là từ trò mạt chược. Bà ngoại thích nhất là chơi mạt chược, mỗi lần đánh bài, bà con bé đều vui vẻ hớn hở ra mặt, hô to.
“Gió Đông! Gió Bắc! Nhất Đồng!” Như vầy đó.
Nhưng hiển nhiên là trúng gió không liên quan gì đến chuyện chơi mạt chược, bởi vì bà ngoại không thích ông ngoại trúng gió.
Sau khi ông ngoại trúng gió, nửa người ông không cử động được, cho nên ngày nào bà ngoại cũng phải chăm sóc ông ngoại rất vất vả.
Mỗi tối, quá giờ cơm, những người bạn chơi bài trước kia của bà ngoại sẽ đi ngang cửa nhà họ, đến gốc cây đại thụ đầu hẻm chơi mạt chược. Khi đó, Nữu Nữu sẽ phát hiện mắt bà ngoại toát lên vẻ hâm mộ.
Hâm mộ thì Nữu Nữu biết nè. Giống hệt lúc con bé bị sâu răng, mẹ nó không cho nó ăn kẹo, con bé chỉ có thể ngước mắt trông mong nhìn mẹ nó ăn hết kẹo của nó vậy.
Lại nói, phiền não của Nữu Nữu, không phải là tại ông ngoại trúng gió.
Ông ngoại trúng gió, thì có gì đáng phải phiền não cơ chứ? Ngày nào ông ngoại chả ăn sung uống sướng, muốn ngủ nướng thì ngủ nướng, không cần phải dậy sớm đi học như con bé. Hơn nữa ông nó còn có bà ngoại nó kề cận. Ngày xưa ông nó đã rất ghen ghét mỗi khi bà ngoại chơi mạt chược với người khác, ông ngoại nó thường xuyên oán giận vì bà con bé dành quá ít thời gian ở bên ông.
Nhưng phiền não của Nữu Nữu ý à, có một mối liên hệ không thể tách rời với chuyện ông ngoại trúng gió.
Bởi vì ông ngoại cần bà ngoại, nên bà ngoại toàn quyền phụ trách chuyện ăn uống sinh hoạt hằng ngày của ông, còn phải nỗ lực giúp ông phục hồi chức năng…… Nên bà không lấy đâu ra thời gian để ra ngoài chơi với Nữu Nữu.
Thế là Nữu Nữu đành phải sang nhà hàng xóm chơi với A Hâm.
A Hâm nhỏ hơn con bé một tuổi, đang học lớp Chồi. Trước kia Nữu Nữu khinh chả thèm chơi với cu cậu.
A Hâm hay khóc nhè lắm. Nữu Nữu thắt tóc bím cho nó, nó khóc. Nữu Nữu vẽ móng tay cho nó, nó khóc. Nói bằng cách của người lớn ý à, Nữu Nữu cảm thấy A Hâm rất là thiếu chín chắn.
Cu cậu đã 5 tuổi rồi, sao còn mít ướt vậy nhỉ?
Ông ngoại trúng gió mãi mà chưa khỏi, ngày nào Nữu Nữu cũng chán chẳng buồn chết, đành phải chơi hoài với A Hâm.
Cứ chơi với nhau một thời gian như thế, dạo này Nữu Nữu đột nhiên phát hiện, điệu bộ lúc khóc của A Hâm đã không còn quá đáng ghét nữa.
Con bé đã quen với việc thằng bé như con vịt con, cạc cạc cạc rồi đột nhiên bật khóc òa ọa. Cho nên bây giờ lúc thằng bé khóc, con bé có thể bình thản ung dung quan sát bộ mặt mít ướt của nó.
Ngắm nghía một lát, Nữu Nữu phát hiện lông mi A Hâm dài ghê đó, lúc ướt nước trông càng rõ ràng sợi nào ra sợi đấy, lóng la lóng lánh.
Thằng bé khóc nức nở quá, khuôn mặt cũng đỏ ửng cả lên, trông rất giống một quả táo hồng hào, cắn vào ngọt lịm.
Nữu Nữu nghĩ đến đây, bèn cắn…… Không đúng, là hôn cu cậu một cái.
Sau đó phiền não của Nữu Nữu đã xuất hiện.
Tiếng khóc của A Hâm thảng thốt ngừng lại, thằng bé ngỡ ngàng trợn trừng đôi mắt. Sau ba giây ngây ngẩn, rặng đỏ trên má nó lan đến tận tai.
Nữu Nữu liếm liếm miệng, không có vị ngọt.
“Tớ muốn kết hôn với Nữu Nữu!” A Hâm bụm mặt, nói một câu sét đánh ngang trời.
Thế này thì nghiêm trọng lắm đây. Mẹ gả cho bố, bà ngoại gả cho ông ngoại. Ý của Nữu Nữu là…… Con bé chỉ có thể kết hôn với một người thôi.
Con bé vốn đang suy xét đối tượng kết hôn giữa Hào Hào với Tiểu Tráng, cả hai đứa nó đều là người quen của con bé ở nhà trẻ.
Hào Hào chơi bóng đá khá lắm, cậu ta có nụ cười tỏa nắng, bọn con nít đều bảo cu cậu là đứa xinh trai nhất nhà trẻ của tụi nó. Tiểu Tráng là bạn chung bàn, thằng bé biết chia một nửa quà trà chiều cho con bé, biết buộc dây giày cho con bé; nếu gả cho cậu nhóc, ngày nào con bé cũng có thể lừa mẹ, ăn thêm được nửa cái bánh quy.
Giờ lại có thêm một