Khương Minh Trân 5 tuổi rất phiền não, phiền não vô cùng vô địch không bút nào tả xiết.
Mấy đứa con nít xung quanh đều không hiểu, có chuyện gì lại đáng để Khương Minh Trân phiền não. Ý của bọn nó là, Khương Minh Trân là thiên kim duy nhất của nhà họ Khương. Mà đấy là nhà họ Khương đó nha, nhà họ Khương có một nhà hàng lớn ở trung tâm thành phố ấy.
Từ khi Khương Minh Trân sinh ra đến nay, con bé đã lớn lên trong sự yêu thương vô ngần. Người trong nhà nâng con bé còn sợ nó ngã, ngậm trong miệng thì sợ nó tan, lo lắng chẳng nỡ để con bé thấy không thoải mái chỗ nào.
Có thứ gì Khương Minh Trân muốn mà không đạt được cơ chứ?
“Con muốn dì Phạm quay lại!”
Khương Minh Trân khoanh tay, miệng dẩu gần đến tận trần nhà. Món canh sườn trước mặt đã nguội rồi, con bé bảo không ăn, thì là không ăn.
“Tiểu Trân ngoan nào, tay mẹ nhức quá, con ăn một miếng thôi được không?” Từ Mỹ Nhân giơ thìa, dịu giọng dỗ dành: “Bố mẹ đã thuê vú em mới rồi, chiều nay chị ấy sẽ đến nhà mình chơi với con.”
“Con không cần vú em mới!”
Cánh tay của đứa trẻ phẩy mấy cái trong không trung, nước canh trong thìa bắn hết lên tay áo người mẹ.
Khương Minh Trân vẫn còn chưa ngúng nguẩy hết cơn: “Cơm vú em mới nấu không ăn nổi, cơm mẹ nấu cũng không ăn nổi, con chỉ cần dì Phạm thôi.”
Từ Mỹ Nhân nhăn đôi mày thanh tú lại, thở dài khe khẽ.
Chị đúng thật chẳng thể trị nổi đứa con gái của mình.
Lúc trước Khương Nguyên cưới Từ Mỹ Nhân là vì ưng bụng nét đẹp dịu dàng và sự ăn học hiểu biết của chị. Chị là tiểu thư quyền quý dòng dõi thư hương, đời này chưa từng sẵng giọng với ai, luôn nói chuyện nhỏ nhẹ. Ai ngờ đứa con gái mà hai người sinh ra lại chẳng kế thừa được chút tính cách tốt đẹp nào của Từ Mỹ Nhân.
Năm Khương Minh Trân 5 tuổi, con bé đã là bà tướng nhỏ trong nhà, không ai chế ngự được. Trước nay con bé có nguyện vọng gì, cha mẹ nó đều đáp ứng bằng sạch. Thi thoảng yêu cầu của con bé quá quắt quá, bố mẹ không chịu, lúc ấy Khương Minh Trân sẽ càng hăng hái hơn, một khóc hai quấy, ăn vạ vùng vằng đến khi nào cha mẹ gật đầu mới thôi.
Nhưng lần này thì hơi khác rồi.
Hồi tuần trước, bà vú họ Phạm chăm sóc Khương Minh Trân từ nhỏ đã xin nghỉ làm vú em.
Dì Phạm nhà quê lên tỉnh, vào thành phố làm thuê, có một thằng con trai tuổi cũng tầm Khương Minh Trân. Tuần trước dì nhận được một cuộc điện thoại, chồng dì gặp tai nạn lúc đi làm công ở công trường, trụ cột trong gia đình thế là đi tong. Dì Phạm buồn lòng chết thôi, thằng con trai còn bé bỏng ở quê không có người chăm sóc, dì không thể không trở về.
Khương Minh Trân quấy phá dữ quá, nhà họ Khương cũng chẳng có cách nào mở miệng kêu dì Phạm bỏ con trai lại, đến nhà họ chăm con cho họ.
“Tiểu Trân, nhà dì Phạm xảy ra chuyện rồi……”
Từ Mỹ Nhân không biết phải giải thích nỗi khó xử trong chuyện này thế nào cho con gái hiểu.
“Con mặc kệ, dì Phạm không ở đây thì con sẽ khó chịu, con mà khó chịu thì không ăn cơm đâu.”
Được lắm, Khương Minh Trân nào phải là đứa biết lí lẽ gì.
Con gái đã bỏ ăn hai bữa rồi, Từ Mỹ Nhân lo quýnh lên như kiến bò trên chảo nóng.
Chờ Khương Nguyên về nhà, chị không thể không thương lượng với chồng, có thể trả thêm tiền để thuê dì Phạm về được không.
“Tiểu Trân nhà mình từ bé đã được dì ấy chăm bẵm rồi,” chị nói: “Đột nhiên đổi người, khẩu vị thức ăn cũng thay đổi, con nó không quen được cũng là khó tránh.”
Lúc nhà họ Khương gọi điện cho dì Phạm, dì vừa mới xử lý xong chuyện ma chay.
Khương Minh Trân là một đứa nhỏ khó hầu hạ, nhưng nói bằng lương tâm thì, tiền lương nhà họ Khương trả vẫn luôn rất hậu hĩnh. Lúc này họ muốn thuê bà vú kia về, lại bận tâm đến chuyện nhà bà vú, nên so với lúc trước, tiền công còn phải tăng gấp đôi có thừa.
Mới dăm ba câu, dì Phạm đã xiêu lòng.
“Tôi rất sẵn lòng về chăm sóc cô chủ Trân, nhưng con trai tôi thui thủi một mình ở quê, thực sự không kiếm được họ hàng nào giúp đỡ cả.” Sau khi cân nhắc, dì Phạm lại hỏi thật cẩn thận: “Có thể cho tôi đưa cả con trai tôi lên thành phố được không ạ?”
Dì ta nguyện ý trở về, nhà họ Khương đã cảm tạ lắm rồi, vậy nên họ đồng ý ngay tắp lự.
“Đương nhiên là được!”
Nỗi lo trong lòng đã được hóa giải, Từ Mỹ Nhân vô cùng vui vẻ, thu xếp chuyện đưa dì Phạm quay về.
Vú em mới, đuổi; căn phòng cho bảo mẫu mà dì Phạm ở trước kia lại khôi phục trạng thái ban đầu.
Khương Minh Trân biết dì Phạm sắp về, tất nhiên cũng vui chết lên được. Sáng sớm vừa nghe thấy vụ này, con bé còn chưa tỉnh ngủ đã tung tăng nhảy nhót xuống lầu, nói muốn ra nhà ga đón dì Phạm.
Từ Mỹ Nhân vội vàng giải thích, mấy ngày nữa dì mới về được. Vì thế Khương Minh Trân rũ rượi hẳn đi, y như một quả bóng cao su bị châm kim vậy.
“Mấy ngày nay, con có thể giúp mẹ bố trí phòng cho con trai dì Phạm.”
Khương Minh Trân thấy hứng thú hơn một chút: “Ai thế ạ?”
“Con trai của dì Phạm đấy, thằng bé cũng theo dì Phạm đến ở nhà mình.”
Từ Mỹ Nhân xoa loạn phần tóc mái của con gái lên, cười hỏi: “Về sau nhà mình sẽ có thêm một người để chơi cùng với Tiểu Trân rồi, có vui không