Khương Minh Trân không hề trả treo, con bé đi theo dì quản sinh ra ngoài vô cùng dứt khoát.
Hà Ngọc nghiêng người, lặng lẽ mở mắt nhìn con bé.
Vạt áo ngủ của con bé còn chưa kéo cẩn thận, một nửa nhét trong quần, một nửa ở bên ngoài.
Dép lê thì…… Vẫn chưa đeo.
“Hà Ngọc, cậu làm gì đấy?” Đứa bạn giường bên thấy thằng bé xốc chăn chạy ra thì muốn cản nó lại.
Không kịp nữa rồi, Hà Ngọc đã bị dì quản sinh để ý.
Giữa một đám trẻ con đứa nào đứa nấy đều đang yên lặng thấp thỏm, dì nhìn thằng bé tự đi ra ngoài cửa này.
“Cháu cũng không ngủ trưa ngoan ạ.” Thằng bé giơ tay lên, báo cáo với dì.
Khương Minh Trân kì quái nhìn thằng bé.
Hà Ngọc nhận thấy ánh mắt của con bé, nhưng cũng không nhìn đáp trả.
“Vậy cháu cũng ra đứng chịu phạt à?” Không hiểu được dụng ý của thằng bé, dì quản sinh thử hỏi.
“Dạ.” Thằng bé tự giác xếp hàng, đứng đằng sau Khương Minh Trân.
Đã thế thì còn nói sao được nữa, dì đành dẫn cả hai đứa ra ngoài.
Nắng giữa ban trưa gay gắt nhất, đi chân đất trên nền sẽ bị nóng.
Sau khi bắt hai đứa đứng ở chỗ đấy, dì quản sinh đi ra nhà ăn ăn bữa trưa của mình.
Khương Minh Trân đứng cách Hà Ngọc một cánh tay, hai đứa đều không mở miệng nói chuyện.
Thật ra có rất nhiều điều muốn nói, nhưng miệng con bé như bị khâu lại vậy. Khương Minh Trân thở than dài lượt thượt mấy lần mà vẫn chưa mở miệng được.
Cuối cùng, người lên tiếng trước lại là Hà Ngọc.
“Đeo dép đi.” Thằng bé nói.
Con bé liếc nền xi-măng bên cạnh mình, thằng bé cởi dép của nó ra, đặt ở chỗ đó.
Khương Minh Trân không động cựa gì, Hà Ngọc tưởng con bé lại phát tác cái tính tiểu thư, không muốn đeo dép.
Thằng bé ngồi xổm xuống, cầm lấy chân con bé, nhấc lên trên một cái, lót dép của mình xuống dưới. Khương Minh Trân bị lệch trọng tâm, suýt thì ngã ra đất vì thằng bé.
Còn chân kia, thằng bé cũng định làm y như thế.
“Chờ đã,” con bé vội vàng thốt lên: “Để tớ tự đeo!”
Hà Ngọc buông cổ chân con bé ra.
“Áo của cậu,” Thằng bé nói nốt cho xong: “Đằng sau chưa kéo tử tế.”
Khương Minh Trân quay đầu nhìn ra sau mình, đúng là thế thật.
—— Sao cậu ấy nhìn kỹ thế!
“Ai, ai cần cậu lo chứ.” Đúng ra con bé có thể bày ra dáng vẻ hung dữ để bớt xấu hổ hơn, nếu như nó không nói lắp.
Hà Ngọc xoay đầu đi, không nhìn Khương Minh Trân nữa.
Làm xong hai việc này, thằng bé lại khôi phục trạng thái im lặng ban nãy.
Khương Minh Trân bĩu môi, cúi đầu ngắm nghía chân mình một lát.
Đôi dép lê màu lam của Hà Ngọc được con bé đeo rất vừa vặn.
Chân cậu ấy thì sao? Không sợ nóng ư.
“Này,” con bé lí nhí nói: “Chuyện của cậu, tớ biết rồi.”
Ngạc nhiên làm sao, Hà Ngọc hướng lại gật gật đầu với con bé.
“Đúng vậy, tớ sắp đi thật rồi.”
“Hở?” Khương Minh Trân trợn trừng đôi mắt, hoàn toàn mới nghe lần đầu: “Cậu sắp đi à?”
“Không phải cậu nói cậu biết rồi sao?” Hà Ngọc không ngờ con bé lại ngạc nhiên như vậy: “Chuyện của bố tớ, công trường của bố đúng ra phải đền tiền cho nhà tớ. Nhưng họ cứ lần khân mãi, để lâu lắm rồi. Họ hàng ở quê bảo dạo gần đây càng ngày càng ít người làm ở công trường bên ấy, kêu mẹ tớ mau chóng trở về hỏi lại xem tình hình ra sao.”
“Ặc, chuyện mà tớ biết là……” Việc cậu muốn kết hôn với tớ.
Khương Minh Trân nuốt nửa câu sau về, đặt sự chú ý lên câu vừa nãy của thằng bé: “Vậy bao giờ cậu với dì về đấy?”
Bỗng nhiên nghe được một tin tức lớn thế này, cả người con bé đều căng thẳng.
Hà Ngọc không lập tức trả lời con bé ngay, con bé càng thêm sốt ruột.
“Cuối tuần này nhà hàng mới của bố tớ khai trương, mời cậu đi ăn đấy, cậu có đi không?”
“Tớ cũng không biết,” thằng bé bị lây cảm xúc của con bé, tâm tình cũng loạn lên: “Chắc là có, hình như cuối tuần sau tớ đi rồi.”
“Nhanh vậy à……”
Vẻ mặt Khương Minh Trân lập tức tối sầm đi, nó đá hòn sỏi trên mặt đất bằng dép lê của Hà Ngọc, giọng nói chứa chan sự luyến tiếc.
“Cậu đi bao lâu vậy?”
“Không lâu,” thấy con bé đá một đống sỏi nhỏ đi, Hà Ngọc nói: “Lấy được tiền đền bù xong thì về. Một hai tuần, hoặc là một hai tháng.”
“Một hai tháng là lâu lắm luôn á! Dì Phạm không thể đi hỏi một mình được à? Tại sao cậu cũng phải đi theo?”
Có lẽ đến cả con bé cũng không nhận ra, tay nó đã bất giác giữ chặt áo thằng bé.
Hà Ngọc nhìn con bé thật sâu.
“Mẹ tớ là vú em, tớ là con trai của vú em, vú em chăm sóc người khác. Mẹ tớ không ở lại, mà còn muốn nhà cậu chăm sóc tớ, chuyện này là không thể được.”
Trong lời nói của thằng bé, nó đã vạch ra một đường ranh giới rõ ràng, chia cắt “Nhà cậu” và “Nhà tớ”.
Khương Minh Trân ngơ ngẩn tuyệt vọng buông tay áo thằng bé ra.
“Ừ, vậy thì tớ sẽ chờ cậu quay lại…… Ý tớ là, tớ chờ dì Phạm. Cậu biết mà, tớ phải có dì Phạm đút thì mới ăn.”
“Ừ.”
Buổi chiều.
Các bạn nhỏ bỏ phiếu trong triển lãm tranh 《 Người bạn của em 》, chọn ra giải nhất của trường.
“Chúng ta cùng