“Hà Ngọc bị ma ám rồi.” Trương Thế Vũ cảm thấy sầu lo sâu sắc.
Con ma kia chính là Khương Tiểu Trinh.
Vào giờ nghỉ trưa, Khương Tiểu Trinh sẽ tới nhà ăn tìm Hà Ngọc ăn trưa chung. Thi thoảng Hà Ngọc tan học muộn, cô sẽ đứng ở cửa lớp, hoặc cửa phòng vẽ tranh chờ cậu.
Thời gian tan học của lớp 10 và lớp 12 khác nhau, Khương Tiểu Trinh tan học xong sẽ đến phòng vẽ tranh. Lúc Hà Ngọc vẽ tranh, cô ngồi cạnh ăn đồ ăn vặt, làm bài tập.
Phòng vẽ tranh đóng cửa, sau khi ra khỏi cổng trường, cô mới rời đi từ sau lưng Hà Ngọc, trở về nhà mình.
Khương Tiểu Trinh cứ như là một con ma u ám vậy.
Giữa cô và Hà Ngọc chẳng có chút giao lưu nào với nhau, cô chỉ luôn yên lặng theo sau.
Trương Thế Vũ nói rất nhiều lần với Hà Ngọc: “Ông bạn à, mày không muốn làm người xấu thì để tao làm cho. Nếu cần tao ra tay giúp đỡ, thì mày cứ hú tao lúc nào cũng được.”
Đáng tiếc, có lẽ Hà Ngọc tốt tính quá, nên không có ý đuổi Khương Tiểu Trinh đi.
Có mấy lần Trương Thế Vũ kéo Hà Ngọc định đi nhanh lên chút, cắt đuôi cái đứa xấu gái ăn vận như cái bánh kem lễ hội kia đi. Hà Ngọc bắt cậu ta đi chậm lại, sau đó ngoái đầu nhìn ra sau.
Cái đuôi không cắt được kia vẫn đang dính chặt sau họ ở khoảng cách không xa.
Trương Thế Vũ rất thương hại Hà Ngọc, cậu ta cho rằng Hà Ngọc đã bó tay bất lực.
Không phải là bó tay bất lực hả? Sao thế được!
Ai lại tự nguyện bỏ mắt mình đi, chủ động đưa ra cho thứ độc hại dơ dáy cơ chứ?!
Nhưng đúng là có thật.
Một hôm nọ, mãi đến tận khi hai đứa phải về, Trương Thế Vũ vẫn chưa thấy Khương Tiểu Trinh đợi Hà Ngọc ở phòng vẽ.
Ban đầu Hà Ngọc trông vẫn hoàn toàn bình thường, nhưng từng phút một trôi qua, những lần quay đầu lại của cậu cũng bắt đầu tăng lên.
Cuối cùng không nín được nữa, cậu quay đầu hỏi Trương Thế Vũ: “Mới nãy lúc tao ra ngoài rửa bảng pha màu, mày có nhìn thấy Khương Tiểu Trinh không?”
Trương Thế Vũ lắc đầu: “Không á.”
Hà Ngọc tiếp tục vẽ tranh.
Chưa được một lát, cậu lại ngẩng đầu lên lần nữa, nhìn chằm chằm vào cửa phòng vẽ tranh, lầm bầm lầu bầu.
“Tan học lúc 15 phút, làm trực nhật thì chắc cùng lắm 15 phút là xong, tính hẳn 20 phút cho dôi đi. Vứt rác mất 5 phút, đi đến phòng vẽ tranh mất 5 phút.”
Trương Thế Vũ cào cào đầu: “Thế thì làm sao, mày muốn nói cái gì?”
“Thế thì kỳ lắm,” Hà Ngọc vuốt cằm suy tư: “Sao cậu ta còn chưa tới?”
“Hở?”
Trương Thế Vũ sốc muốn rớt cả cằm.
“Bạn tao ơi, ý mày là gì cơ?”
Hà Ngọc không có hùa theo diễn xuất sốc hàng của cậu ta, bình tĩnh nói: “Ý trên mặt chữ, tao chỉ thấy kì quái thôi.”
“Không phải,” Trương Thế Vũ quả là đã biết được một việc rất đáng kinh ngạc: “Hóa ra việc con bé đấy đi theo mày là do hai đứa mày hẹn nhau hả?”
Hà Ngọc phủ nhận: “Không phải hẹn, cậu ta tự muốn đi theo.”
Không chờ Trương Thế Vũ bình tĩnh lại, cậu ta đã nghe thấy câu kế tiếp của cậu.
“Nhưng bỗng nhiên có một hôm cậu ta lại không tới, không phải rất là dị sao?”
Trương Thế Vũ vỗ vỗ vai ông bạn ngồi cạnh mình.
“Mày còn dị hơn ấy, thật luôn.”
Cậu ta lấy bút phác họa lên trang giấy hỏng một cái bánh kem hình người to, chỉ vào đường đen sì ấy, nói với Hà Ngọc: “Một thứ dơ hầy như vầy không đi theo mày, đúng ra mày phải thắp hương cầu phúc, quỳ xuống cảm ơn ông trời đã siêu độ cho cái con ma kia chứ.
“Mày lại còn, phải nói sao nhỉ, tao thấy trên mặt mày có sự…… lo lắng?”
“Phì.”
Hà Ngọc buồn cười.
“Kỹ thuật vẽ vời của mày khá lên rồi nhỉ, vẽ cậu ta giống gớm.”
Đây là chỗ quan trọng hả? Trương Thế Vũ che trán lại.
Tất cả những người trong phòng vẽ tranh đều đã về sạch, sắp đến giờ tắt đèn mà vẫn chưa thấy Khương Tiểu Trinh xuất hiện.
“Đi thôi.” Trương Thế Vũ thúc giục Hà Ngọc.
“Biết rồi.” Hà Ngọc nhìn hai bên hành lang một lần, đóng cửa lại.
Thấy dáng vẻ lưu luyến do dự của cậu, Trương Thế Vũ khuyên nhủ: “Không ai tới nữa được đâu. Bây giờ chắc chẳng còn ai ở trường nữa rồi, có lẽ tao với mày là những đứa về muộn nhất.”
Trương Thế Vũ nói cũng không sai.
Khi hai cậu đi qua sân thể dục trong trường, trường học đã lạnh lẽo, không thấy một bóng người.
Lúc này Hà Ngọc lại dừng bước chân lại lần nữa, có vẻ rất là bồn chồn.
“Mày về nhà trước đi, tao qua khu giảng đường của lớp 10 xem thử.”
Trương Thế Vũ phát điên, chỉ ra sau lưng họ, để Hà Ngọc nhìn cho rõ.
“Mày thấy đằng sau đen sì không? Trường đóng công tắc điện rồi, có nghĩa là tất cả các lớp trong khu giảng đường đều tan rồi, mọi người về hết rồi. Mày còn muốn xem cái gì nữa?”
“Mày về trước đi.”
Cậu thật sự bước về phía vùng đen kịt ấy, vẫy vẫy tay với Trương Thế Vũ mà không thèm quay đầu lại.
Khuôn viên trường vào buổi tối khiến người ta nghĩ tới những câu chuyện ma kinh điển.
Gió thổi vù