Dù là người cõng hay người được cõng, thì cũng đều cảm thấy…… rất là gượng gạo.
Nghỉ trưa và tan học, Khương Tiểu Trinh đi theo sau Hà Ngọc một khoảng thời gian rất dài, nhưng những lúc ấy, hai người họ không giao lưu gì với nhau.
Nhưng, giờ phút này chỉ có mình họ giữa khuôn viên trường tối đen như mực, không nói gì đó thì có vẻ hơi kỳ quái.
Gió đêm lạnh căm căm.
Khương Tiểu Trinh thấy lạnh, Hà Ngọc thì rất nóng.
Cậu cõng cô, đi thẳng xuống cầu thang, ra khỏi khu giảng đường của khối 10, cố gắng hết sức đến độ lưng mướt đẫm mồ hôi.
Khương Tiểu Trinh bám chặt trên lưng cậu, cảm thấy cực kỳ ngượng ngùng: “Có phải tôi nặng hơn cậu không?”
“Tôi cao hơn cậu,” Hà Ngọc nói xong, khựng lại một lát, hỏi: “Cậu nặng bao nhiêu?”
Khương Tiểu Trinh im lặng.
Hai người yên lặng không nói gì, đi thêm một đoạn ngắn nữa.
Không khí xấu hổ, bàn luận chuyện gì đó thì sẽ đỡ hơn.
Khương Tiểu Trinh liếm liếm môi.
“Tại sao cậu lại nghĩ đến chuyện đi tìm tôi?”
“Sao ngày nào cậu cũng đi theo tôi?”
Không hề ăn ý, nhưng họ lại đồng thời mở miệng. đam mỹ hài
Cô ho khan một tiếng, nói: “Tôi hỏi nhanh hơn cậu một chút, cậu trả lời trước đi.”
“Bởi vì, ngày nào cậu cũng đi theo tôi, cho nên, hôm nay không thấy cậu, tôi bèn tới đây tìm thử.” Hà Ngọc trả lời rất nhẹ nhàng, nghe có vẻ dứt khoát lưu loát.
“Thôi được rồi,” Khương Tiểu Trinh cũng trả lời câu hỏi của cậu: “Lần trước cậu nói, cậu không thể nào nhìn tôi như thế…… Vậy nên, tôi không có bạn ở trường, nên cứ thử theo bừa cậu thôi.”
Hà Ngọc gật gật đầu: “Ờ.”
“……”
“……”
Cuộc đối thoại “lần trước” giữa họ trong lời Khương Tiểu Trinh không thể coi là vui vẻ được.
Hà Ngọc hùng hổ doạ người, Khương Tiểu Trinh gào khóc thảm thiết.
Bây giờ họ đều nhớ ra cảm xúc lúc đó, nhắc lại chỉ càng thêm ngượng ngùng.
Với những chuyện kiêng dè thế này, hai người lại ăn ý lạ lùng.
Ví dụ như, Khương Tiểu Trinh không mỉa mai Hà Ngọc: “Thấy tôi không đi theo cậu, không phải cậu nên thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ ra về hay sao? Tại sao trễ thế này cậu còn vào khu giảng đường tìm tôi?”
Lại ví như, Hà Ngọc không nói móc Khương Tiểu Trinh: “Cái câu ‘không thể nhìn cậu như thế’ thì làm sao? Chẳng lẽ chỉ đối xử tốt với cậu một tẹo là cậu có thể biến thành một cái đuôi, ngày nào cũng quấn lấy tôi ư? Cậu đã xin phép tôi chưa?”
Tóm lại, đề tài bàn luận lại tèo.
Trong khuôn viên trường y như truyện ma, Hà Ngọc cõng Khương Tiểu Trinh, bước đi thong thả.
Đầu óc Khương Tiểu Trinh không ngừng suy nghĩ, nên nói gì đây.
—— Cậu đã ăn tối chưa?
Ẹc, cậu ta xuất hiện ở đây, chắc chắn là chưa ăn rồi.
—— Đi có mệt lắm không?
Cậu ta mà bảo mệt thì cô cũng có tự đi được đâu, hỏi làm cái gì.
A! Khương Tiểu Trinh nghĩ ra.
“Hôm nọ cậu tìm tôi, muốn hỏi tôi chuyện gì thế?”
Hà Ngọc chẳng hiểu gì cả: “Hôm nào cơ?”
Cô miêu tả cho cậu: “Hôm bàn của tôi bị người ta viết chữ lên, tôi mang nó đến chỗ giáo vụ ấy. Cậu gặp được tôi ngoài cửa, cậu nói có việc tìm tôi, hỏi tôi đi theo cậu được không.”
“À à, đúng rồi,” cậu nhớ lại: “Sau đó cậu nổi giận đùng đùng quăng lại một câu ‘Tôi chẳng có gì để nói với cậu’, rồi khiêng bàn đi luôn.”
Đấy đúng thật là chuyện Khương Tiểu Trinh đã làm.
Hiện giờ toàn bộ trọng lượng của cô đang đè lên người người ta, cô bỗng nhiên cảm thấy đúng ra không nên nói gì, nói dài nói dai lại nói dại.
Cậu ta nhớ ra những lời khó nghe mà cô từng nói, liệu có tức giận đến độ quăng cô xuống không nhỉ?
Nhìn gáy Hà Ngọc, Khương Tiểu Trinh nghĩ: Thật ra, đó chỉ là cái cớ cậu ấy nghĩ ra tức thời để đưa cô đi, giải vây giúp cô mà thôi. Thực tế là cậu ấy chẳng muốn hỏi gì cả.
Không ngờ, cô chỉ thuận miệng nói vậy thôi, mà Hà Ngọc thật sự nhớ ra cậu có vấn đề muốn hỏi cô thật.
“Tôi muốn hỏi cậu, Khương Tiểu Trinh……”
Giọng điệu của cậu hơi là lạ, cô dựng lỗ tai lên nghe.
“Tại sao cậu không gọi tôi là ‘Khà Khọt’ nữa?”
Rõ ràng, nếu cô gọi theo bản năng thì sẽ là “Khà Khọt”, thế mà lại cố ý gọi cho chuẩn.
“Chuyện ấy à,” Đáp án mà Khương Tiểu Trinh đưa ra hết sức bình thường: “Không phải cậu không thích tôi gọi như vậy sao?”
Tất cả mọi người đều cho rằng cô thiếu tinh tế, nhưng, Khương Tiểu Trinh đã quan sát ra rồi.
Lúc ấy, trong cửa hàng đồ nội thất mà mẹ cô làm việc, sau bao năm không gặp, Khương Tiểu Trinh không nhận ra Hà Ngọc.
Cậu nhắc cô tên của mình.
“Hà Ngọc.” Cậu nói.
Đối mặt với làn sương nghi kị chưa tan hết trong mắt cô, Hà Ngọc bổ sung: “Khà Khọt.”
Có lẽ chính bản thân Hà Ngọc cũng không biết, khi nói ra chữ “Khà Khọt”, cằm cậu hơi thu lại, âm điệu khẽ trầm đi.
Sau đó, Khương Tiểu Trinh chưa đọc sai chữ “Hà Ngọc” lần nào.
Hà Ngọc cong môi lên.
“Ừ,” cậu thừa nhận: “Tôi cực kỳ ghét bị gọi là Khà Khọt.”
“Tại sao?”
“Nó làm tôi nhớ đến hồi nhỏ, khẩu âm vùng quê của tôi bị đám bạn ở lớp vỡ lòng bắt chước, chê cười. Các cậu nói năng rõ ràng, câu chữ rành mạch, nhưng lại cố tình gọi tôi là Khà Khọt, cố ý châm chọc cách nói không chuẩn của tôi.”
Những tội lỗi mà Khương Tiểu Trinh từng mắc, Hà Ngọc đã ghim trong lòng, tuyệt đối không bỏ qua bất cứ một chuyện gì: “Cách gọi này, tôi còn nhớ cậu là đứa đầu têu.”
“Bây giờ không gọi nữa mà!”
Cô ngoan ngoãn hiền lành ôm cổ cậu, lí nhí nói ngay sát tai cậu, giọng nhỏ như tiếng muỗi vo ve.
Hà Ngọc khen ngợi cô: “Vậy thì cậu tuyệt lắm.”
Được cậu khen…… Khương Tiểu Trinh thấy ngượng chín cả người, nhưng cô chẳng nói gì cả.
“Trước kia cậu về quê, sau này lên thành phố đi học từ lúc nào vậy? Bây giờ giọng cậu không còn khẩu âm nữa rồi.”
“Tôi bắt đầu học trong thành phố từ cấp 3.”
“Hả?” Cô không dự đoán được câu trả lời của cậu. “Vậy không phải là chưa tới ba năm sao? Khả năng thích ứng ngôn ngữ của cậu mạnh thế cơ à?”
Hà Ngọc lắc đầu: “Tôi tự luyện tiếng phổ thông đấy, luyện mất rất lâu.”
Khương Tiểu Trinh ra chiều suy ngẫm.
Cậu không nhìn thấy vẻ mặt cô, chỉ cảm thấy cô lập tức lặng đi.
“Cậu đang nghĩ về gì thế?” Hà Ngọc nghiêng mặt đi, nhẹ giọng hỏi.
“Cậu sinh ra ở nơi ấy, có khẩu âm là chuyện bình thường. Chê cười cậu là lỗi của chúng tôi, nhưng cậu lại luyện tập không ngừng nghỉ vì chuyện này……”
Biết nói sao đây nhỉ, Khương Tiểu Trinh liên tưởng đến bản thân mình.
Cô siết chặt nắm tay, thấy kích động hơn: “Tại sao phải thỏa hiệp với thẩm mỹ của người khác? Với cậu mà nói, chuyện này rất không công bằng, không phải sao?”
“Đúng là không công bằng. Nhưng tự tôi để ý, nên tôi sửa lại thôi.”
Mạch suy nghĩ của Hà Ngọc không quanh co khúc khuỷu như của Khương Tiểu Trinh.
Suy nghĩ của cậu đơn giản và vô cùng rõ ràng.
Xã hội có những tiêu chuẩn, định kiến và thiên kiến đã định của chính nó. Chúng ta là những thể độc lập, ở trong một xã hội, chúng ta cũng có những khuynh hướng đặc thù của mình, mặc dù rất nhiều bộ phận sẽ bị ảnh hưởng bởi các nhân tố xã hội.
Có giọng riêng của vùng miền không phải là chuyện xấu hổ, nhưng có nguyện vọng nói được tiếng phổ thông tiêu chuẩn cũng không có gì đáng mất mặt.
Xấu xí không phải là chuyện đáng xấu hổ, nhưng thừa nhận mình muốn trở nên xinh đẹp, và thay đổi để đẹp hơn, cũng không mất mặt.
Chúng ta có nhiều lựa chọn, lựa chọn kiên trì với thẩm mỹ của riêng mình là một sự lựa chọn; lựa chọn thuận theo góc nhìn của xã hội, nhận được sự công nhận của đám đông, từ đó thể hiện bản thân, cũng là một sự lựa chọn.
Bất luận lựa chọn thế nào, cũng không nên bị áp đặt, bị khinh bỉ.
Hãy nghe theo tiếng lòng của chính mình: Nếu chính bản thân bạn để ý, thì hãy thay đổi đi.
Hà Ngọc cõng Khương Tiểu Trinh, đi với tốc