Dì Phạm xách theo bao lớn bao nhỏ ở hai tay, trên cánh tay mảnh khảnh của thằng nhóc đứng cạnh cũng treo một cái bao tải to.
Sau khi mở cửa, dì bảo thằng bé bỏ bao tải xuống, cười nói cái gì đấy.
Đám con nít đều thò đầu ra nhìn, muốn thấy rõ món đồ trong bao tải. Khương Minh Trân bị chèn ép ở trong cùng, chỉ nghe loáng thoáng được vài câu “Đặc sản ở quê”, “Đậu phộng”, “Khoai lang khô”, “Cô chủ thích ăn” gì gì đó.
Từ Mỹ Nhân không ngừng nói lời cảm ơn: “Dì khách khí quá, tay xách nách mang từ tận miền quê xa xôi tới đây.”
Dì Phạm đẩy thằng con về phía trước, giới thiệu đôi câu với chị.
Thằng bé kia ngoan ngoãn nghe lời mẹ, chào chị: “Con chào bà chủ.”
“Ngoan quá,” Từ Mỹ Nhân cong lưng, xoa xoa đầu nó: “Con tên là gì?”
Mấy đứa trẻ con ở đằng sau sột soạt nhích tới nhích lui, Khương Minh Trân thấy miệng thằng nhóc kia lúc đóng lúc mở, không nghe rõ lời nó nói.
“Này!” Con bé tức giận gào lên, đẩy mạnh về đằng sau: “Tụi mày cứ thử chen lên chỗ tao nữa xem!”
Các bạn nhỏ tém lại ngay.
Con bé hỏi: “Nó bảo tên nó là gì?”
“Nó tên là Khọt!” Có đứa nghe được, báo cáo với con bé.
Đứa nghe được chính xác hơn thì bắt chước thứ tiếng phổ thông pha khẩu âm của thằng bé nhà quê, gằn từng chữ: “Khà Khọt.”
Khương Minh Trân bĩu môi, tên cũng khó nghe kinh lên được.
(Hà Ngọc (He Yu), gần âm với Hoạt Dụ (Huo yu), nghĩa là khoai sống. Mình đổi âm một chút cho thuận.)
Ở bên kia, Từ Mỹ Nhân đã bắt đầu bàn chuyện trong nhà với bà vú. Mấy ngày không gặp, khí sắc nét mặt dì Phạm kém hẳn đi, trông dì như già đi vài tuổi.
Đám con nít nghe không hiểu những chuyện người lớn nói, bèn chuyển sự chú ý qua chuyện khác, có đứa đề nghị chơi trò đồ hàng.
“Khương Minh Trân, mày có chơi không đây?”
“Úi chà,” Đứa sợ bị mắng vội đưa tay suỵt thằng nhóc kia: “Bây giờ mày đừng gọi nó.”
Khương Minh Trân đang tập trung tinh thần nghe lén.
Dì Phạm đáp lời Từ Mỹ Nhân xong thì bỗng để ý thấy nhìn như căn nhà thiêu thiếu cái gì đấy.
“Hôm nay cô chủ Trân không có nhà ạ?”
“Có đấy.”
Từ Mỹ Nhân quay đầu lại, vừa hay chạm mắt với Khương Minh Trân đang thò nửa con mắt ra ngó nghiêng từ sân sau.
“Con đang làm gì bên ấy thế?” Chị vẫy tay với con bé: “Lại đây đi, dì Phạm về rồi này, còn có cả anh bé nhà dì ấy đây. Không phải mấy hôm nay con vẫn luôn ngóng trông họ sao?”
Thằng bé đưa mắt theo hướng Từ Mỹ Nhân nhìn, ngó về phía sân sau.
Chân Khương Minh Trân như được bôi dầu, con bé trốn nhanh như cắt.
Từ Mỹ Nhân phì cười.
“Cái con bé này, bình thường chẳng sợ trời chẳng sợ đất, không ngờ lại thẹn thùng khi thấy người lạ.”
Dì Phạm cũng rất hiểu tính cách của Khương Minh Trân.
“Không sao, cứ để cô chủ Trân chơi với các bạn ở sân sau đi ạ.”
Từ Mỹ Nhân gật gật đầu.
“Chúng ta đi vào rồi nói. Phòng của dì vẫn là gian lúc trước, tôi đã chuẩn bị cho thằng bé một gian phòng mới rồi.”
“Không cần đâu bà chủ, nó ở chung với tôi là được rồi ạ.”
Hai người vừa nói chuyện vừa đi vào trong.
Thằng bé mới tới đi theo mẹ không rời nửa bước.
Khương Minh Trân đứng mãi ở sân sau không rời cánh cửa. Mãi lâu sau, cũng không có ai đi vào.
“Nó làm gì mà không tới chơi với bọn mình nhỉ?” Con bé chọn bừa một đứa trẻ con, ra lệnh với nó: “Mày qua đi, gọi nó lại đây.”
“Ờ.” Đứa trẻ con nghe lời đi ngay.
Vừa nãy Khương Minh Trân loáng thoáng nghe thấy bọn nó muốn chơi trò đồ hàng đóng giả cửa hàng rượu. Bây giờ con bé rảnh, nó bắt đầu chỉnh lại nhân vật mà bọn kia đã định ban đầu.
“Tao muốn làm chủ quán.” Con bé nói rất tự nhiên.
Từ trước đến nay con bé đều đóng vai chính trong trò đồ hàng: nữ vương, cô chủ, công chúa, chủ quán, kiểu gì cũng phải là người lợi hại nhất trong trò chơi. Mọi người đều không thích chơi trò đồ hàng phiên bản của Khương Minh Trân, lần trước con bé giả hoàng đế, mấy đứa nhìn thấy nó thì đều phải dập đầu lạy nó.
“Không có chủ quán.”
Một đứa nhóc to gan đứng ra phản kháng Khương Minh Trân.
“Bọn tao chơi đồ hàng đóng giả hôn lễ thời cổ.”
“Đúng vậy, mới nãy chơi oẳn tù tì, bọn tao chọn xong nhân vật rồi.”
“Ồ,” Khương Minh Trân nói: “Tụi mày là nhân vật gì?”
Tụi nhỏ sôi nổi đứng ra trả lời.
“Tao là chú rể.”
“Tớ là cô dâu.”
“Mình là bà mối.”
“Tao là bố cô dâu.”
“Tớ là mẹ chú rể.”
“Còn dư lại người hầu, chó nuôi trong nhà với con ngựa, mày chọn một cái đi.”
“Tao làm cô dâu.” Khương Minh Trân hếch cằm, chỉ ngón tay về phía cô bé vốn đang giả làm cô dâu: “Mày là người hầu.”
Cô bé lập tức ấm ức: “Tớ không làm.”
“Hừ,” Khương Minh Trân giật mạnh chiếc khăn voan đỏ trong tay cô bé đi: “Tụi mày ở nhà tao, dùng đồ chơi của tao để chơi đồ hàng. Không nghe tao thì tụi mày đừng đến nữa.”
Mọi người vẫn muốn chơi. Vì thế đối mặt với Khương Minh Trân ngang ngược, bọn nó tức nhưng không dám nói gì.
Cô bé bị chia vai thành nhân vật người hầu bèn cầm lấy muôi múc cơm và bát nhựa của người hầu một cách đầy miễn cưỡng.
Còn thằng bé lúc trước nhận vai chú rể thì thèm vào mà hợp tác với Khương Minh Trân nữa, nó vội vàng giơ tay: “Tao, tao muốn đổi làm cún cưng, không muốn làm chú rể nữa.”
Khi đứa bé được sai đi đưa cậu nhóc nhà quê đến quay lại sân sau, mọi người đã hóa trang xong xuôi theo nhân vật của mình.
Đứa bạn thông báo cho hai cậu: “Bọn mình chơi đồ hàng đóng giả đám cưới thời cổ,