Câu chuyện bị một đôi tay nhỏ bắt phải gián đoạn.
Nữu Nữu che miệng ông ngoại lại, không cho ông nói tiếp.
Từ khi ông ngoại biết bà ngoại tự kể chuyện cho Nữu Nữu nghe, ông cũng quấy phá, đòi nghe cùng Nữu Nữu. Thi thoảng bà ngoại kể mệt, ông ngoại sẽ tiếp lời bà, kể tiếp câu chuyện.
Nhưng mà, đoạn ban nãy ông ngoại kể, Nữu Nữu không thích nghe.
Hà Ngọc đối xử rất hung dữ với Khương Tiểu Trinh, cậu ta mắng Khương Tiểu Trinh, cậu ta không muốn làm bạn với cô, còn nói với người khác là tuyệt đối sẽ không cưới Khương Tiểu Trinh.
Khương Tiểu Trinh và Khương Minh Trân là bà ngoại, vậy có nghĩa là bà ngoại bị Hà Ngọc bắt nạt rồi.
Nữu Nữu lại không có cách nào đi vào trong chuyện để đấm cho Hà Ngọc một cú, con bé càng nghe càng thấy ấm ức.
“Hừ, ông đừng kể nữa, con ghét Hà Ngọc!”
“Nữu Nữu!” Bố con bé thấy động tác nó làm với ông ngoại, bèn nói ngay: “Không có quy củ, chẳng biết lớn nhỏ! Con không được phép động tay động chân với trưởng bối, phải tôn kính ông ngoại!”
Cô nhóc thở phì phì chống nạnh, chạy tới mách bố: “Bố ơi, Hà Ngọc là đồ xấu xa, cậu ta còn dám nói dù Trái Đất bị hủy diệt cũng không cưới bà ngoại, hứ, bà ngoại của con thèm vào mà gả cho cậu ta ý. Bà ngoại có ông ngoại, ông ngoại tốt hơn vạn lần so với Hà Ngọc! Bà ngoại với ông ngoại là trời sinh một đôi, Hà Ngọc cứ chờ mà hối hận đi!”
“Phì.” Mặt bố con bé vốn đang rất nghiêm, nghe thấy con bé nói vậy thì phì cười như hoa nở.
Mẹ con bé thấy Nữu Nữu đi đến thì xoa xoa đầu nó: “Nữu Nữu, đừng làm phiền ông bà ngoại nữa, con tự đi chơi một mình đi. Bữa nay là ngày lễ lớn, nhiều họ hàng thân thích đến lắm, hôm nay ông bà còn bận việc.”
“Con biết rồi ạ.”
Nữu Nữu dẩu miệng, mang theo mấy món quà, chạy sang nhà bên chơi với A Hâm.
“Quỷ mắt to mít ướt Tiểu Hâm Hâm ơi,” Nữu Nữu gọi nickname xấu đau xấu đớn mà con bé tự đặt, gõ cửa nhà bên cốc cốc cốc: “Cô bé Nữu Nữu xinh đẹp tuyệt đỉnh đến chơi với em đây!”
Cửa mở ra từ bên trong.
Xấu hổ ghê, người mở cửa lại là mẹ của A Hâm.
“Cháu chào dì ạ,” Nữu Nữu chuyển sang hình tượng hiền thục chỉ trong một giây, nó khoanh tay trước ngực, lễ phép chào hỏi: “Cháu chúc dì năm mới vui vẻ, cháu sang tặng nhà mình bánh kẹo mừng năm mới, A Hâm có nhà không ạ?”
Dì này rất quý Nữu Nữu, dì cảm thấy con bé này tinh quái khôn ranh, rất là đáng yêu.
“Ấy chà, Nữu Nữu ngoan quá, năm mới vui vẻ nhé,” Dì tươi cười niềm nở hoan nghênh con bé vào nhà: “A Hâm ở trong phòng nó đấy, cháu lên đi.”
Nữu Nữu cao giọng đáp lời. Nó đứng ở ngưỡng cửa cởi giày của mình ra, chuẩn bị thay đôi dép đi trong nhà mà A Hâm đã chuẩn bị riêng cho con bé.
“Ơ?” Con bé lục mãi mà không thấy đôi dép màu hồng phấn kia đâu.
Nó nghĩ thầm có lẽ dì mang đi giặt rồi, bèn đeo một đôi dép hơi lớn hơn một chút rồi đi vào nhà.
Nữu Nữu ngựa quen đường cũ đi tới phòng A Hâm, gõ gõ cửa.
“A……” Thấy cô bé mở cửa cho mình, Nữu Nữu nuốt từ “Hâm” xuống.
A Hâm đứng đằng sau cô bé kia, một đống đồ chơi to đang bày khắp sàn nhà trong phòng. Những lần trước con bé sang đây, thằng bé còn chẳng mang hết đồ chơi ra.
“Cậu là ai đấy?” Cô bé kia cứ như là chủ nhân ở đây, giữ cửa lại cực kì thù địch, nhìn xuống Nữu Nữu.
Nữu Nữu còn đang định hỏi con bé kia là ai cơ mà.
Cô bé kia cao hơn con bé, tóc bện thành bím, mặc quần yếm…… Chân nó đeo, dép lê của con bé.
Nữu Nữu nhìn đôi dép lê kia chằm chằm, hai mắt bốc lửa.
Đoạn cua này! Con bé đã xem trên phim truyền hình rồi!
—— Nữ chính về nhà, phát hiện đồ đạc của mình bị một người phụ nữ khác sử dụng.
A Hâm nó thay lòng đổi dạ rồi.
Đôi tay Nữu Nữu run lẩy bẩy, nhưng mớ bánh kẹo năm mới trong tay con bé lại không rơi lộp bộp khắp nơi một cách đầy kịch tính như con bé mong đợi.
Tất cả là tại bà ngoại đấy, bà đã gói ghém cẩn thận từ trước để chuẩn bị mang đi tặng người ta nhân dịp Tết đến Xuân về. Bà ngoại gói mạnh tay quá, gói kín bưng thế này.
A Hâm và chị họ của thằng bé không tài nào hiểu được Nữu Nữu muốn làm gì, chỉ thấy con bé cứ lắc tay sòng sọc. Một lúc sau, chắc là đau tay, cuối cùng nó cũng thôi lắc. Con bé nhét gói đồ Tết đỏ thắm vào tay chị họ thằng bé, che mặt chạy trốn.
“Nữu Nữu đâu rồi?” Mẹ của A Hâm bưng đồ ăn lên cho đám con nít, thì phát hiện Nữu Nữu không có ở đây.
Sau khi phân tích cảnh tượng mà thằng bé vừa thấy, A Hâm trả lời mẹ nó: “Hình như bạn ấy bị đau bụng, chạy về nhà đi ị rồi ạ.”
……
Nữ chính Nữu Nữu hồn bay phách lạc đi về nhà.
Trong phòng bếp, bố mẹ con bé đang bận rộn túi bụi, không rảnh để quan tâm cõi lòng tan nát của nó.
Nữu Nữu ấm a ấm ức đi tìm ông bà ngoại.
“Một, hai, ba.”
Bà ngoại đang ngồi xổm, đếm số xong thì vận sức, túm hai cánh tay ông ngoại lên. Toàn bộ trọng lượng của ông đều đè lên người bà.
“Ông nó à, mình giữ chắc nhé, em sắp đứng dậy đây.”
Ông ngoại gật gật đầu.
Bà ngoại giữ chặt cổ tay ông bằng một tay, tay kia thì nâng chân ông lên, đặt vào giữa khuỷu tay bà.
Bà ngoại siêu lợi hại, cõng ông ngoại vững vàng, đứng lên.
“Được chưa? Anh có nặng quá không?” Ông ngoại lo lắng hỏi.
Bà lắc đầu: “Em cõng mình quen rồi, không nặng.”
Ông ngoại im lặng.
“Có phải mình lại trộm hít vào không đấy?” Ông bị bà ngoại bắt quả tang.
“Có ngốc không cơ chứ,” bà chê cười ông: “Chút không khí mà mình tiết kiệm được, có đáng là bao?”
Nữu Nữu đứng xem thò cái đầu nhỏ vào: Ô, những lời này, chắc chắn con bé đã từng nghe ở đâu rồi? Quen thế nhỉ.
Trong lúc con bé còn đang cố gắng nhớ lại, bà ngoại đã cõng ông ngoại đi từng bước một chậm rãi ra ngoài.
“Bà ngoại ơi, bà cõng ông ngoại đi đâu đấy ạ?”
Bà ngoại cao giọng trả lời con bé: “Ra sân thôi, Tết đến rồi, bà cắt tóc giúp ông ngoại con, cho sáng sủa hơn một chút.”. Truyện Xuyên Nhanh
Nữu Nữu chạy theo vào sân để xem.
Bà ngoại đặt ông ngoại lên ghế, ông ngoại nghe theo lời bà, tự mình giữ ghế, tìm một chỗ dựa thoải mái.
“Mình nghỉ một chút đi.” Ông nói với bà ngoại đang thở hổn hển.
Bà đứng nghỉ ngơi ngay tại chỗ, đối mặt với ông, sờ soạng đầu ông tới lui.
Lúc thì vò thành cái ổ gà