1 giờ sáng, Khương Tiểu Trinh rốt cuộc cũng ăn được một miếng cơm nóng hổi.
Mái tóc được buộc chặt lại một cách tùy ý, gương mặt dơ hầy, cô nâng bát lên, đưa đũa và vào miệng, ăn ngấu nghiến.
Hà Ngọc rút một tờ giấy đưa cho cô.
Khương Tiểu Trinh không nhận, không rõ dụng ý của cậu.
Vì thế cậu ngồi lại gần cô hơn một chút, tháo kính của cô xuống, lau mặt cho cô.
Nước mắt nước mũi tro bụi linh tinh, cậu lau đi một cách tỉ mỉ, cũng không chê cô bẩn.
Cằm Khương Tiểu Trinh được tay Hà Ngọc nâng lên, miệng cô thì tiếp tục nhai, vẻ mặt chết lặng nói không nên lời.
Cô kể lại câu chuyện của mình mà chẳng thấy xúc động là bao. Nhưng, khi Hà Ngọc yên lặng lắng nghe hết tất cả tâm sự của cô, thì quan hệ giữa họ rõ ràng đã khác xưa.
Ở trước mặt cậu, Khương Tiểu Trinh mặc kệ sự chật vật của mình, nỗi hoang mang lo sợ của mình.
Chờ ăn cơm xong, họ gói lại phần cho mẹ cô, Khương Tiểu Trinh xách túi nilon bằng một tay, tay kia chủ động lần tìm tay Hà Ngọc.
Nhưng không phải là nắm lấy tay cậu.
Tay cô nắm chặt lại thành quyền, mu bàn tay dí vào lòng bàn tay cậu, hy vọng được cậu nắm lấy.
Hà Ngọc nắm tay Khương Tiểu Trinh.
“Tớ hỏi cậu một chuyện được không?” Cô ngước đầu nhìn cậu.
Cậu đồng ý ngay không cần nghĩ ngợi.
“Cuối tuần thi cuối kỳ rồi, lúc có điểm, chẳng mấy nữa là phải nộp học phí kì sau……”
Khương Tiểu Trinh đứng giữa ngã tư đường của các lựa chọn, cô giao tay lái cuộc đời mình vào tay Hà Ngọc.
“Cậu cảm thấy, cuối tuần này tớ có nên đến trường không?”
Cô hỏi rất thận trọng, Hà Ngọc cũng trả lời câu hỏi này thật thận trọng.
Cậu trầm tư hồi lâu, đáp.
“Tớ cảm thấy, nên.”
Đáp án này khác với tưởng tượng của Khương Tiểu Trinh.
“Tớ tưởng là, cậu nghe xong câu chuyện của tớ thì sẽ thương hại tớ. Trông cậu có vẻ xúc động sâu sắc lắm mà.”
Hà Ngọc mím môi.
“Nếu bảo thương hại, thì thực ra tớ áy náy nhiều hơn, bởi vì trước kia tớ đã hiểu lầm cậu rất nhiều.”
Cậu nói: “Tớ đã từng nói những lời quá đáng với cậu, tất cả đều căn cứ vào phỏng đoán của tớ. Tớ thật lòng xin lỗi cậu, Khương Tiểu Trinh.”
Dưới ánh đèn đêm, gương mặt nhìn nghiêng của Hà Ngọc được bao trùm trong một quầng sáng ấm áp dịu dàng.
Hàng mi của cậu rũ xuống, lẳng lặng, xinh đẹp.
Khác với những từ cậu từng dùng để mô tả cô, Khương Tiểu Trinh nghĩ thầm: Người này thật là tốt đẹp, dù là bên trong hay bên ngoài.
“Cậu còn giỏi hơn là tớ nghĩ……” Dừng một lát, cậu nghiêm túc đưa ra quan điểm của bản thân: “Cho nên, Khương Tiểu Trinh, cậu nên tiếp tục đi học.”
“Giỏi ư?”
Cô lặp lại từ mà cậu nói, như thể nghe được một trò cười: “Sao có thể chứ?”
“Bị người ta chán ghét, không có bạn bè, vừa xấu lại vừa béo, người khác cảm thấy tớ ghê tởm, tớ cũng cảm thấy bản thân mình ghê tởm. Tớ như vậy, có gì mà giỏi đâu?”
Hà Ngọc nắm chặt lấy tay của Khương Tiểu Trinh.
Trên người cậu có một sức mạnh kỳ quái, giúp cô bình tĩnh lại một cách thần kỳ.
Ánh mắt của cậu đẹp đẽ trong vắt, dường như cô còn có thể thấy được chính mình ở trong ấy.
“Dù vậy chăng nữa, cậu vẫn nỗ lực hướng về phía trước. Có lẽ chính bản thân cậu cũng không ý thức được, nhưng tớ đã thấy cậu đang kiên cường đi trên con đường trưởng thành.”
Khương Tiểu Trinh há miệng thở dốc, sự ghét bỏ bản thân trong lòng cô là một ngọn lửa không thể dập tắt. Cô muốn phản bác, muốn cho cậu biết mình xấu xa đến mức nào.
“Khóa cặp của cậu không đóng, tớ đã thấy hai mẫu đơn trong đấy rồi. Cậu xin chuyển lớp, cậu xin tranh cử làm cán bộ trong hội học sinh. Khương Tiểu Trinh, cậu đã quyết định thay đổi để thích ứng với hoàn cảnh, cậu đã lựa chọn tranh đấu vì thứ mà cậu muốn, cậu muốn tiếp tục học tập.”
Hà Ngọc xoa xoa đầu cô.
Như thể đang nói với cô: Làm tốt lắm đó, Khương Tiểu Trinh.
Khương Tiểu Trinh đã quên mất, điều mình muốn nói là gì.
Nút thắt tồn tại mãi trong lòng cô, đã được cậu tháo gỡ.
Một dòng ấm áp tinh tế bé nhỏ, thấm từ da thịt xuống đáy lòng.
Cô ngước lên từ đáy vực sâu, thoáng thấy ánh mặt trời.
Môi Khương Tiểu Trinh giật giật, cô bỗng nhiên rất muốn được giải thoát khỏi sự chờ đợi không có hồi kết kia, cô không nhịn được, hỏi cậu.
“Cậu có biết, mùa hoa của Khương Minh Trân bao giờ mới tới không?”
Một nụ cười nhàn nhạt nở trên gương mặt Hà Ngọc.
Cậu nói: