Triển lãm tranh của Hà Ngọc tổ chức ở một vườn cây, chủ đề là “Sinh trưởng hoang dã”.
Các tác phẩm được trưng bày chủ yếu là tranh sơn dầu của cậu, linh cảm sáng tác là cuộc sống hồi nhỏ ở nơi núi rừng hoang dã của Hà Ngọc.
Những bức họa tràn trề sức sống được đặt cạnh cây cối thật. Những bức tranh sơn dầu ấy bắt mắt đến độ như muốn tràn ra khỏi khung tranh lồng kính, hòa nhập vào cảnh trí.
Hôm tổ chức triển lãm tranh là vào một thứ Sáu nọ. Buổi tối, sau khi tan học, Khương Tiểu Trinh và các bạn của cô cùng nhau tới đó.
Khi ba người đi vào, họ được đưa một cuốn sách mỏng về triển lãm, trên ấy có giới thiệu sơ lược về Hà Ngọc và mỗi bức họa được trưng bày trong triển lãm.
Mới đầu Lâm Tuyết Mị và Triệu Phúc Quý nghe thấy Khương Tiểu Trinh bảo bạn của cô mở triển lãm tranh, họ đều tưởng là một triển lãm nho nhỏ trong khuôn viên trường.
Không ngờ lại quy mô đến nhường này —— Tranh của Hà Ngọc bao trọn cả nhà vườn.
Lúc đi vào bên trong, còn có nhân viên phục vụ riêng, cung cấp miễn phí trà nước điểm tâm cho họ.
Triệu Phúc Quý một tay bưng ly trà, một tay cầm miếng bánh kem nhỏ, gương mặt múp míp đượm vẻ hưng phấn: “Khương Tiểu Trinh, cậu quen họa sĩ vẽ những bức tranh này sao? Tớ vẫn còn chưa tin nổi đâu!”
Lâm Tuyết Mị vội vàng lật quyển sách giới thiệu nho nhỏ kia, gật đầu tán thành: “Tớ cũng không dám tin, ngầu quá đi mất.”
Họ nghiễm nhiên cho rằng Khương Tiểu Trinh đã biết triển lãm tranh này rất ngầu, không ngờ, cô cũng kinh ngạc cảm thán trong lòng.
—— Hà Ngọc thật sự rất lợi hại!
Khương Tiểu Trinh đi một vòng trong đấy mà không thấy cậu đâu.
Vườn cây quá lớn, có rất đông người tới. Cô thấy có những người trẻ cũng tầm tuổi họ, người trung niên ăn mặc chỉn chu, còn có cả những gia đình đẩy xe em bé vào xem triển lãm……
Ba người họ bị bao phủ trong biển người, vô cùng nhạt nhòa.
Dạo một lúc trong vườn cây, cảm giác ngạc nhiên ban đầu do bị hấp dẫn bởi tranh vẽ và hoàn cảnh dần dần lắng lại, họ bắt đầu để ý đến người bên cạnh, nhận thấy bản thân mình không được phù hợp với hoàn cảnh cho lắm.
Lâm Tuyết Mị nhìn chòng chọc vào một đám người đi ngang qua, che miệng nói với bạn bè: “Mấy bạn kia hình như cũng là học sinh cấp ba, nhưng họ lại không mặc đồng phục trường, ăn vận xinh đẹp thời thượng ghê.”
“Ừ,” Triệu Phúc Quý cũng phát hiện: “Hình như ở đây chỉ có mỗi bọn mình mặc đồng phục trường thôi.”
Họ không chỉ mặc đồng phục trường, mà còn đeo cặp sách, ba người xích lại gần nhau như hình với bóng.
Người đến người đi, họ không khỏi cảm thấy nhỏ bé, cảm thấy hơi co quắp bất an.
Triệu Phúc Quý và Lâm Tuyết Mị liếc nhau, nói với Khương Tiểu Trinh: “Tiểu Trinh này, hay là tụi tớ ra ngoài cổng đợi cậu được không? Tụi tớ cũng không hiểu chuyện xem tranh cho lắm.”
Khương Tiểu Trinh không đồng ý: “Chúng mình vừa vào mà, ngắm thêm chốc nữa rồi hẵng ra.”
Gương mặt của hai người bên cạnh viết hai chữ “Khó xử”.
“Thôi được rồi……” Cô đành phải để họ ra ngoài trước.
Khương Tiểu Trinh đi dạo vườn cây một mình.
Cô đã mong đợi triển lãm tranh của Hà Ngọc rất lâu, bởi vì sau khi chia xa từ thuở ấu thơ, cô không còn được xem tranh cậu vẽ nữa.
Hôm nay đến xem cô mới biết, hóa ra tất cả những bức tranh được triển lãm trên cửa sổ văn hóa của trường cũ đều từ tay Hà Ngọc mà ra.
Trong tranh sơn dầu, cậu đưa cọ rất táo bạo, cảnh vật thâm thúy.
Nhưng bằng những khối màu đậm nhạt giao hòa trùng điệp lên nhau, phong cảnh sơn dã mênh mông tục tằng được phác họa một cách sinh động trên trang giấy…… Khương Tiểu Trinh chỉ có thể miêu tả tranh của cậu đến mức đấy thôi.
Trên thực tế, ngoài chuyện cô thấy cậu vẽ rất đẹp, thì chẳng hiểu thêm được gì nữa.
Xem tranh thì tóm lại cũng phải hiểu được gì đó, Khương Tiểu Trinh tự nhận là mình rất quen thân với Hà Ngọc, nhưng trước những bức tranh của cậu, chẳng hiểu sao cô lại cảm thấy cậu xa lạ hơn.
Nhưng Khương Tiểu Trinh không muốn đi ra ngoài nhanh như vậy, cô