Hà Ngọc mời Khương Tiểu Trinh ăn lẩu cay, Khương Tiểu Trinh mời Hà Ngọc uống nước.
Sau khi cô lựa chọn xong xuôi, cậu đi qua lấy một chai trà giống chai cô uống.
Lúc trả tiền, ông chủ tiệm tạp hóa nhắc nhở họ: “Đồ uống này bây giờ đang có hoạt động đấy, nếu lát nữa các cháu mở nắp mà có ghi ‘Tặng thêm chai nữa’, thì có thể qua đây đổi quà tặng nhé.”
Khương Tiểu Trinh gật gật đầu, không để ý lắm.
Từ nhỏ đến lớn, cô đã uống vô số loại đồ uống, nhưng chưa từng trúng thưởng lần nào.
Tới quán lẩu cay nhỏ, Khương Tiểu Trinh chọn một cái bát to, bỏ những món cô thích vào.
Thấy Hà Ngọc đằng sau mình đứng yên không động cựa, cô kỳ quái hỏi: “Cậu không muốn ăn sao?”
“Ăn chứ.”
Hà Ngọc ho nhẹ một tiếng: “Tớ muốn xem cậu lấy món gì.”
Khương Tiểu Trinh cho cậu xem bát của mình, cậu tránh hết những món cô chọn, chọn toàn những món khác.
“……”
Nếu đã vậy thì xem món cô chọn làm chi? Coi những thứ cô thích là đáp án sai hay gì? Khương Tiểu Trinh tức tối đẩy cậu một cái.
Hà Ngọc bị cô đẩy thì chả hiểu gì: “Khương Tiểu Trinh, sao cậu thích động tay động chân với tớ thế?”
Lời cậu có nghĩa khác, dì bán lẩu cay nghe thấy vậy, bèn ngẩng đầu. Bà dì ngắm nghía Hà Ngọc một lát, lại nhòm nhòm Khương Tiểu Trinh một tẹo. Sau đó, dì ta không chút do dự theo phe Hà Ngọc, ánh mắt bà dì nhìn Khương Tiểu Trinh cứ như đang nhìn một bãi phân có bông hoa nhài cắm trên đấy.
Cô bị bà dì nhìn thì ngượng quá, bèn bỏ xiên của mình vào tay Hà Ngọc, rồi đi đến ngồi ở một chỗ trong quán.
Lúc Hà Ngọc tính tiền hai phần lẩu cay, bà dì còn hỏi riêng cậu.
“Có phải đứa to con kia bắt nạt cháu không?”
“Không ạ không ạ,” cậu vội vàng phủ nhận: “Cậu ấy là bạn cháu, bọn cháu nói giỡn thôi.”
Bà dì cau mày, tỏ vẻ hoài nghi: “Vậy con bé đấy bắt cháu trả tiền lẩu cay cho nó à?”
“Cháu tự nguyện mời cậu ấy ạ.”
Cái bàn ở cách quầy hàng không xa, dáng vẻ liều mạng giải thích của Hà Ngọc lọt vào mắt Khương Tiểu Trinh, lòng cô càng thêm uất nghẹn.
Lúc này ấy mà, Khương Tiểu Trinh nghĩ: Nếu mình vừa gầy vừa xinh thì tốt biết bao, đi bên cạnh Hà Ngọc điển trai, người ta có thể coi tụi mình là những người bạn “chung đường”.
Khương Tiểu Trinh khui chai nước vừa mua, tu ùng ục một ngụm.
Nhớ tới lời ông chủ cửa hàng nói, cô xem xét nắp chai.
“Có trúng thưởng không?”
Hà Ngọc đi tới, ngồi xuống bên cạnh cô.
“Không có,” Khương Tiểu Trinh giơ nắp chai lên cho cậu xem: “Là Chúc bạn may mắn lần sau.”
Phải cười đùa chọc phá nhau như trước kia, mới là kiểu chơi với nhau bình thường của họ.
Khương Tiểu Trinh tự dưng trầm tĩnh, không khí giữa họ ngược lại bỗng có vẻ gượng gạo.
Một người nghịch nắp chai, người kia thì để ý xem lẩu chín chưa.
Họ đột nhiên quay đầu, đồng thời nhìn người kia.
“Cậu học ở trường mới có tốt không?”
“Triển lãm tranh của cậu chuẩn bị đến đâu rồi?”
Đây rõ ràng là đề tài mà hai người đều băn khoăn trong đầu trong khoảng im lặng kia……
“Tớ đang thích ứng, khá ổn.”
“Chuẩn bị cũng tàm tạm rồi.”
Họ đặc biệt để lại khoảng trống cho người kia trả lời. Sau hai giây ngừng lời, họ tưởng người kia đang đợi mình, thế là lại mở miệng cùng một lúc.
Khương Tiểu Trinh che trán lại, Hà Ngọc phì cười.
Cậu bảo cô: “Cậu nói trước đi.”
Thế là Khương Tiểu Trinh bắt đầu trước, cô kể cho cậu cảm nhận của mình sau một tuần khai giảng.
Mỗi một lớp học, dường như đều có những nhân vật cố định.
Có người là lãnh đạo, có kẻ là con mọt sách, có người là hotboy hotgirl xinh đẹp học giỏi của lớp, có kẻ lại là cái bình hoa não rỗng. Đám học sinh sẽ chọn ra một người, đặt biệt danh là thằng mập, con xấu gái, quỷ lôi thôi…… Dù thật ra họ cũng không béo đến mức quá đáng, không xấu xí đến độ quá quắt, nhưng trong tập thể này, họ sẽ bị cách ly riêng ra.
Trước khi Khương Tiểu Trinh vào trường, lớp của cô ở trường mới đã có nhân vật mập mạp và xấu xí rồi.
Cô bạn bị gọi là “con xấu gái” kia có một cái tên đẹp đẽ, Lâm Tuyết Mị. Nghe thấy tên cô ấy, có lẽ mọi người sẽ liên tưởng tới một mỹ nữ trắng trẻo xinh đẹp, quyến rũ hớp hồn. Lâm Tuyết Mị thì không phải thế. Đường nét gương mặt của cô ấy bình thường, bảo cô ấy xấu, thì thật ra cũng chẳng có chỗ nào xấu quá đáng, chỉ là răng cô bạn không được chỉnh tề, hơi vẩu một tí.
Cậu bạn bị gọi là “Thằng béo” kia tên là Triệu Phúc Quý. Khuôn mặt của Triệu Phúc Quý cũng vui vẻ như cái tên của cậu ấy. Lúc cậu ấy cười, mặt cậu phình lên, trông rất đáng yêu. Nhưng hầu như cậu không cười, vì bị bệnh tim bẩm sinh, nên Triệu Phúc Quý không tham dự hoạt động thể dục của lớp. Vậy nên tất cả các tiết thể dục, cậu đều ngồi cạnh sân tập. Đám học sinh chạy bộ qua, có thể nhìn thấy Triệu Phúc Quý uể oải ngồi thu lu một đống, vai cậu rũ xuống, bụng cậu có ngấn mỡ rất dày.
Tình cảnh của Khương Tiểu Trinh còn nghiêm trọng hơn hai người rất nhiều. Cô là một đứa béo ú, xấu xí hàng thật giá thật.
Bởi vậy, khi những người không được quý mến như Lâm Tuyết Mị, Triệu Phúc Quý nhìn thấy học sinh mới chuyển đến lần đầu tiên, trong mắt họ đều viết ba chữ, là “Được cứu rồi”.
“Tớ không ngờ rằng,” Khương Tiểu Trinh bật cười: “Hai người họ lại chủ động đến chơi