Khương Tiểu Trinh còn thích ứng với cuộc sống đại học nhanh hơn cả tưởng tượng của Hà Ngọc.
Khu giảng đường, ký túc xá, thư viện, phòng tự học, v.v., Hà Ngọc đưa cô đi một lần là cô biết ngay; mấy tiệm cơm ngon giá rẻ mà anh từng dẫn cô đi ăn, nay đã thành nhà ăn mới của Khương Tiểu Trinh; phố mua sắm mà họ từng dạo qua một lần, trở thành nơi mua quần áo đồ dùng hằng ngày của cô.
Hôm tới trường báo danh, Khương Tiểu Trinh từng nói với Hà Ngọc, cô định đi làm thêm ngoài giờ học để không phải xin sinh hoạt phí từ nhà nữa. Một tuần sau khi khai giảng, lúc anh gọi điện thoại cho cô, Khương Tiểu Trinh nói với Hà Ngọc, cô tìm được việc rồi.
Có rất nhiều chỗ mướn sinh viên đi làm những công việc thời vụ, mướn sinh viên không chỉ rẻ, mà đám người trẻ còn đang ở độ tuổi đẹp nhất, xinh tươi mơn mởn.
Bản thân Khương Tiểu Trinh thì chẳng liên quan gì mấy đến cái từ “đẹp”. Nhưng công việc này của cô lại vô cùng hiếm có, bề ngoài của Khương Tiểu Trinh khiến bên thuê vô cùng vừa lòng.
“Phát tờ rơi cho công viên giải trí, còn phải hóa trang phù hợp với chủ đề của công viên à?” Nghe thấy mấy chữ này trong lời cô, Hà Ngọc nhíu mày.
Công việc này nghe là đã thấy mệt rồi.
Có khi phải mặc đồ thú bông, đôi lúc lại phải hóa trang đặc biệt khắp người, Khương Tiểu Trinh đứng ở chỗ đông người, cố gắng để thu hút sự chú ý của mọi người càng nhiều càng tốt. Ngày nào cô cũng phải phát tờ rơi ở địa điểm định sẵn, bao giờ phát hết tờ rơi thì coi như xong việc.
“Phát tờ rơi thật ra cũng tốt lắm, thời gian làm việc của tụi tớ rất tự do,” Bản thân Khương Tiểu Trinh rất vừa lòng với công việc này: “Hơn nữa, hấp dẫn ánh nhìn của người khác chính là thế mạnh của tớ đấy.”
Hà Ngọc nhìn thấu trò diễn của cô: “Hóa trang đặc biệt, còn phải đứng rất lâu, vất vả lắm đấy.”
Khương Tiểu Trinh không thèm để ý: “Muốn kiếm tiền thì phải vất vả chứ.”
Anh tiếp tục đả kích cô: “Người xa lạ sẽ khó ở với cậu không kiêng dè gì đâu, cậu sẽ liên tục bị từ chối đấy……”
Khương Tiểu Trinh vẫn không dao động: “Bị từ chối mà vẫn sấn lại gần, cũng là thế mạnh của tớ.”
Cô lấy quá khứ của mình ra, cười hì hì nói đùa: “Hồi cấp 3 tớ từng luyện rồi mà!”
Ý Khương Tiểu Trinh đã quyết, cô nói với Hà Ngọc, chẳng qua chỉ là để thông báo một tiếng cho anh thôi.
Hà Ngọc có lòng muốn giúp cô, nhưng nhà anh đã giúp gia đình cô quá nhiều —— mẹ con anh cho nhà họ Khương vay tiền, không giục trả; sau khi Từ Mỹ Nhân học giỏi tay nghề làm đẹp, mẹ của Hà Ngọc để dành ra một chỗ nhỏ trong cửa hàng quần áo của dì, cho Từ Mỹ Nhân làm ăn buôn bán ở bên ấy, không thu tiền thuê nhà.
Anh càng đưa tay trợ giúp, can thiệp, phản đối cô thêm, thì lại thành ra làm tổn thương lòng tự tôn của Khương Tiểu Trinh.
Hà Ngọc hỏi Khương Tiểu Trinh cô đi phát tờ rơi ở đâu, cô trả lời rất mập mờ: Mỗi ngày phát ở một chỗ khác nhau, cậu hỏi cũng vô dụng thôi.
Vì thế anh tự biết thầm trong lòng, cô không muốn nhìn thấy anh trong lúc làm việc.
Như mong muốn của Khương Tiểu Trinh, cô chưa bao giờ gặp được Hà Ngọc trong lúc phát tờ rơi. Nhưng sau khi tan làm thì cô lại thường xuyên ngẫu nhiên bắt gặp anh ở quán cơm nhỏ.
Từ trước đến nay Hà Ngọc luôn rất được quý mến, anh luôn có bạn bè đi cùng mỗi lúc vào quán cơm.
Còn Khương Tiểu Trinh thì, từ trước đến nay cô chỉ có một mình, ngồi ở góc trong cùng của tiệm cơm.
Ký túc xá có giờ đóng cổng, nên ăn xong phải chạy về kịp trước khi đóng cổng. Nếu tan làm muộn, cô không kịp tẩy trang, thay trang phục, còn đeo đạo cụ, trông rất kỳ quái.
Hà Ngọc từng thấy Khương Tiểu Trinh hóa trang thành ma nữ, Khương Tiểu Trinh mặc đồ thể dục thể thao, Khương Tiểu Trinh để một đôi cánh lớn trên chỗ ngồi; anh từng thấy cô đội tóc giả màu sắc sặc sỡ, đeo mào gà giả trên đỉnh đẩu, bện một đống bím tóc chổng ngược lên trời. Lần khoa trương nhất, anh còn thấy mặt cô được vẽ xanh lè lè.
Dựa vào những ngày lễ khác nhau và các hoạt động riêng biệt mà công viên giải trí phát những loại tờ rơi khác nhau. Lần Khương Tiểu Trinh vẽ mặt xanh lè đấy, công viên giải trí đang có chủ đề về các chú Xì-trum.
Mặc dù trông Khương Tiểu Trinh có quái đản thế nào, mỗi lần gặp được cô, Hà Ngọc cũng đều chủ động qua hỏi thăm.
Bất kể là Khương Tiểu Trinh đang ăn ngấu nghiến, hay là đang đợi cơm, thì khi nghe thấy giọng nói quen thuộc kia cất lên gọi cô, cô đều sẽ dừng việc mình đang dang dở, ngoái đầu lại, nghiêm túc cười với anh một cái.
Nhưng cũng chỉ giới hạn như thế mà thôi.
Không phải Hà Ngọc chưa từng mời, chưa từng hỏi cô có đồng ý ngồi chung bàn ăn chung bữa với anh và các bạn không, nhưng Khương Tiểu Trinh đáp lại là cô không muốn. Anh nói, vậy tớ với cậu ngồi chung nhé, cậu ăn xong tớ lại qua với bạn tớ, Khương Tiểu Trinh vẫn không muốn.
Cô đồng