Biểu hiện trực tiếp chứng tỏ mọi người trong ký túc xá nữ thân với nhau hơn là tiếng nói chuyện ríu rít sau khi tắt đèn.
Các cô gái tâm sự về cuộc đời, tâm sự về lý tưởng, tâm sự về chuyện tình cảm, cậu một câu tớ một lời. Chỉ là, giọng của Khương Tiểu Trinh không ở trong số đấy.
Ngày nào cô cũng ra ngoài rất sớm, trở về rất muộn, thời gian ở trong ký túc xá hầu như chỉ để đi tắm và đi ngủ.
Việc cô không tham dự vào cuộc chuyện trò của các bạn gái, không phải là vì Khương Tiểu Trinh bị xa lánh.
Ngược lại, mọi người rất vui lòng để cô tham dự. Các bạn nữ có cả đống câu hỏi về cô bạn béo mập độc lai độc vãn, hay hóa trang quái dị này.
—— Tại sao cậu ấy luôn bận rộn như vậy? Tại sao mỗi tối cậu ấy thường hay mặc quần áo lố lăng trở về?
—— Anh đẹp trai hết nấc hay tới tìm cậu ấy dưới ký túc xá là ai? Có quan hệ gì với cậu ấy?
—— Theo như năm sinh trên thẻ học sinh của Khương Tiểu Trinh, cậu ấy lớn hơn các cô hai tuổi, cậu ấy bị lưu ban hai năm sao? Hay là học lại?
Mấy tháng sau khai giảng, một số câu hỏi của các cô có lời giải đáp, một số thì không.
Những lời Khương Tiểu Trinh nói với các bạn trong ký túc, có thể đếm được bằng hai bàn tay.
Các bạn cùng phòng đồng tâm hiệp lực, chủ động mở lời với Khương Tiểu Trinh. Họ khoe hết cho cô tất cả thiện chí và nhiệt tình, cùng với lòng hiếu kỳ bồng bột không hề che giấu kia.
Nguyên nhân Khương Tiểu Trinh không thể kết bạn thành công, là tại chính cô.
Trải nghiệm trước đó ở trường đã tạo thành bóng ma tâm lý nhất định cho cô. Nhìn thấy những cô gái xinh đẹp và rất biết cách xử sự kia thân thiết túm tụm lại với nhau, cô không dám chơi cùng người ta.
Mặc dù rõ ràng Khương Tiểu Trinh rất khó ở chung, nhưng các bạn cùng phòng của cô cũng không xóa tên cô khỏi chuyên mục “Trò chuyện đêm khuya”. Các cô bàn chuyện của các cô, nhưng cũng không kiêng dè bất kì điều gì chỉ vì Khương Tiểu Trinh ở đó.
Biết đâu cậu ấy cứ nghe dần, hôm nào đấy lại muốn tiếp lời bọn mình, thì đấy là một chuyện không thể tốt hơn.
“Nói đi,” cô bạn giường kế tắt màn hình điện thoại đi, bắt đầu đề tài: “Chúng mày có ước mơ gì không?”
“Có chứ, tao muốn làm nhà thiết kế, nên mới chọn thiết kế công nghiệp.”
“Tao cũng thế, nhà thiết kế nghe rất kiểu chị đại chuyên nghiệp độc lập vĩ đại ý.”
“Chị đại chuyên nghiệp? Vậy chắc phải chịu nhiều áp lực lắm. Ước mơ của đời tao là được du lịch vòng quanh thế giới. Bao giờ đi làm kiếm đủ tiền, tao sẽ từ chức, xuất phát đi ngắm phong cảnh khắp thiên hạ.”
Khương Tiểu Trinh nhắm chặt hai mắt, giữ hơi thở đều đều, thúc giục bản thân mau chóng đi vào giấc ngủ.
Cô còn chưa nộp bài tập, ngày mai còn phải dậy sớm, chiều còn buổi gia sư. Đúng rồi, tan học tốt nhất nên ra ngân hàng, gửi chút tiền về cho cha mẹ……
“Khương Tiểu Trinh, cậu có ước mơ không?” Chỉ mỗi cô là chưa nói gì, các cô gái điểm danh cô.
Mới tắt đèn chưa được bao lâu, về lý thuyết thì cô sẽ không ngủ nhanh như thế, bản thân Khương Tiểu Trinh cũng biết vậy.
Trong bóng đêm, cô mở mắt ra.
Ước mơ ư…… Khương Tiểu Trinh chuẩn bị nói bừa mấy câu cho hòa hợp với tập thể.
Nên nói gì cho hay đây?
Tại sao lại lựa chọn thiết kế công nghiệp? Bởi vì Hà Ngọc học ở trường này, thiết kế công nghiệp là một trong những ngành hiếm hoi mà sinh viên không thuộc khối nghệ thuật có thể lựa chọn. Lý tưởng cuộc đời? Hy vọng số tiền nợ của bố có thể nhanh chóng được trả hết, đây có gọi là lý tưởng không?
Lại nói, về bản thân, Khương Tiểu Trinh không thể nghĩ ra chuyện gì mình muốn làm.
Cô không tìm ra được nguyện vọng sáng lấp lánh kia để nói, cũng không rõ lắm mình muốn làm gì trong tương lai.
Bịa bừa một cái đi.
“Tớ……” Cô hé miệng, giọng nói chìm nghỉm trong chất giọng cao hơn rất nhiều của các cô gái.
Các bạn nữ cho rằng Khương Tiểu Trinh đã ngủ rồi, hoặc là không muốn nói chuyện, bèn