Hai ba giờ sáng, toàn bộ ngôi trường đã say ngủ, chỉ trừ những đứa vô cùng cá biệt.
“Cháy rồi!” Tiếng la hét vang lên từ ký túc xá nam sinh, tựa như sấm sét. Đầu tiên chỉ có một ít người bị đánh thức, sau đó cơn khủng hoảng nhanh chóng khuếch tán.
Cô bạn giường bên của Khương Tiểu Trinh không rõ là chưa ngủ hay là ngủ không sâu. Cô ấy mở cửa sổ nhìn về phía đối diện, thấy có khói bốc lên.
“Trời ơi! Có phải đối diện cháy rồi không!”
Khương Tiểu Trinh đang ngủ mơ màng nghe thấy một câu như thế, mơ hồ tiêu hóa lại trong đầu mình.
Ký túc xá nam sinh……
Cô sợ hãi giật nảy mình, đột nhiên mở mắt, tỉnh như sáo.
Cô bạn đang hóng hớt bị Khương Tiểu Trinh vừa lao tới chen sang một bên.
“Cháy chỗ nào?” Khương Tiểu Trinh cận thị rất nặng, không đeo kính thì không nhìn rõ gì cả.
“Đối diện ấy! Cậu nhìn chỗ đó đi, bốc khói rồi!” Cô bạn tốt bụng chỉ chỉ cho cô.
Ký túc xá nam sinh vọng ra những tiếng xôn xao, người cận thị như Khương Tiểu Trinh cũng loáng thoáng thấy được một cột khói có hình thù kì dị.
Cô cầm kính, di động, khoác bừa một chiếc áo khoác, lao ra khỏi phòng ngủ.
Khương Tiểu Trinh vừa chạy thẳng tới ký túc xá nam sinh, vừa gọi điện vào di động của Hà Ngọc, anh không bắt máy.
Chờ cô chạy đến dưới ký túc xá nam sinh, đã có không ít bạn nam tụ tập ở bãi đất trống. Khương Tiểu Trinh nhìn lướt qua, không thấy bóng dáng Hà Ngọc đâu.
Không ngừng có người chạy ra khỏi tòa nhà, Khương Tiểu Trinh chạy ngược dòng người vào trong.
Chưa vào được tòa nhà, cô đã được mọi người tốt bụng cản lại.
“Bên trong cháy đấy!”
“Tớ biết, tớ tìm người.” Vẻ mặt cô nôn nóng, cô nắm chặt di động, nhìn về phía đám người mênh mang.
“Cậu ấy ở tầng mấy?”
“Tầng 3.”
Cô nói vậy, họ càng không dám để cô chạy loạn.
“Lửa bùng lên từ tầng 4, lửa đốt nhanh như thế, tầng 3 đã bị lan hết lâu rồi. Cậu chờ ở chỗ an toàn đi, xe cứu hỏa tới ngay bây giờ đây, giờ cậu vào trong thì nguy hiểm lắm.”
Khương Tiểu Trinh biết, nhưng mà, cô muốn mau mau tìm được Hà Ngọc.
Càng lúc càng đông người chạy ra khỏi ký túc xá nam sinh, lúc này, Khương Tiểu Trinh thoáng thấy một gương mặt quen mắt.
Đó là bạn cùng phòng của Hà Ngọc, cô cũng có gặp qua mấy lần trong tiệm cơm nhỏ.
Cô lập tức chạy về phía anh ta.
“Hà Ngọc đã ra chưa?”
Anh bạn cùng phòng gỡ cái khăn tay đang che mũi mình xuống, lắc lắc đầu với cô.
“Sao cậu không gọi cậu ấy ra? Cậu ấy còn đang ngủ sao?”
Giọng nói của Khương Tiểu Trinh bén nhọn, mặc dù họ đứng ở ngoài ký túc xá, cũng có thể cảm nhận được sóng nhiệt từ ngọn lửa, lòng cô quýnh quáng đến độ sắp nổi điên.
Mặt anh bạn cùng phòng lộ vẻ bất đắc dĩ: “Tôi và nó tỉnh dậy muộn, nhưng vẫn kịp chạy ra ngoài. Đã đi xuống tới tầng 1 với nó rồi, Hà Ngọc nói muốn lấy gì đó, lại chạy ngược lên trên, tôi không cản nó được.”
Lấy đồ? Thời khắc mấu chốt thế này, còn đi lấy đồ?
Còn gì quan trọng hơn tính mạng của cậu ấy cơ chứ!
Khương Tiểu Trinh cắn môi thật mạnh, quan sát thấy tay trái của anh bạn cùng phòng kia đang ôm một thứ.
“Trên tay cậu……”
Anh bạn cùng phòng mất hồn mất vía cúi đầu.
“Đây là cái gối mà Hà Ngọc ôm theo lúc chạy ra.”
Khương Tiểu Trinh không thể quen thuộc hơn với chiếc gối này được nữa, bởi vì đây là món quà mà cô tự mình chọn để tặng cho Hà Ngọc.
Đầu cô hiện lên một ý nghĩ: Có khi nào gối nhồi đậu xanh sẽ trở thành di vật của Hà Ngọc không.
Khương Tiểu Trinh nhanh chóng bóp chết ý nghĩ xui xẻo này: Suy nghĩ vớ vẩn! Không thể thế được! Hà Ngọc tuyệt đối sẽ không gặp chuyện gì!
Cô quyết định đi tìm anh.
Khương Tiểu Trinh cướp lấy một chiếc chăn bông ướt mà ai đó quẳng sang bên cạnh sau khi chạy ra ngoài. Cô chạy vào ký túc xá nam sinh mà chẳng thèm ngoái đầu lại.
Đứng trước sống chết, lòng người sáng trong như gương.
Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi kia, bạn đưa ra lựa chọn.
Bạn lập tức thấy rõ, thứ gì là quan trọng nhất đối với bạn.
Thứ đó sẽ đáng giá cho bạn bảo vệ bằng cả sinh mệnh của mình.
Đối với Khương Tiểu Trinh, cái tên trong lòng cô, chính là Hà Ngọc.
Hà Ngọc nói chuyện với mèo con, khi cười mi mắt cong cong.
Hà Ngọc vạch trần vết thương của cô, chữ chữ như có gai châm, lại dịu dàng lau nước mắt cho cô.
Hà Ngọc quay lại khuôn viên trường tối đen như mực tìm cô, cõng cô, nói dối là cô không nặng chút nào.
Hà Ngọc muốn nghe câu chuyện của cô, nguyện ý làm bạn với cô, không ngừng cổ vũ cô.
Hà Ngọc mời cô ăn lẩu cay, sau khi trúng thưởng thì chia may mắn của mình cho cô, không hề bủn xỉn chút nào.
……
Hà Ngọc bị lửa lớn vây ở tầng 3.
Lúc lấy xong đồ, anh định thoát khỏi đám cháy, thì nghe thấy