Nói thật, Khương Tiểu Trinh hối hận vì đã thổ lộ với Hà Ngọc.
Trong lòng cô có rất nhiều cảm xúc lung tung rối loạn, bây giờ cuộc sống lại quá bận rộn, nên cô chưa có thời gian rảnh để xử lý chúng.
Vì thế, ảnh hưởng lớn nhất mà chúng tác động đến cô, là ăn không thấy ngon.
Mỗi ngày cô ăn ba bữa, dưa chuột xà lách cà chua thay cơm.
Khi đói đến độ bụng sôi lên, Khương Tiểu Trinh sẽ lấy chiếc gương mình luôn mang theo bên cạnh ra.
Nhìn gương mặt béo phì của mình một cái là cô hết cả hứng ăn.
“Hà Ngọc, tớ yêu cậu.”
“Cậu có thể đợi tớ một chút được không?”
“Tớ, Khương Tiểu Trinh, sẽ trở nên xinh đẹp, biến thành đại mỹ nữ.”
Suốt ngày bôn ba làm thuê kiếm tiền, những giọng nói đấy cứ phát đi phát lại trong đầu Khương Tiểu Trinh.
Muốn anh chờ cô biến thành đại mỹ nữ, đấy là lời cô nói.
Khương Tiểu Trinh có tin tưởng chính mình không? Cô không tin cũng phải tin.
Bởi vì không còn cần phải ra tiệm ăn cơm nữa, nên dạo này Khương Tiểu Trinh chưa gặp Hà Ngọc lần nào.
Hình như Hà Ngọc hiểu lầm gì đấy, anh từng gọi điện đến hỏi cô, tại sao dạo này cô lại trốn tránh anh?
Khương Tiểu Trinh giải thích với anh, cô bận, cô thật sự rất bận.
Vừa học vừa làm, đã khiến cô chẳng còn thời gian nữa.
Bây giờ, để đẹp lên, Khương Tiểu Trinh bắt đầu rèn luyện thể thao, ngày nào cũng vậy, sớm hay muộn gì cô cũng đều ra ngoài đạp xe và chạy bộ.
Về chuyện đằng sau, thì cô không nói cho Hà Ngọc.
Sau đấy Hà Ngọc lại nhắn tin cho cô mấy lần.
Trùng hợp thay mấy lần anh hẹn cô, Khương Tiểu Trinh đều có việc bận cả.
Hà Ngọc cứ như đang giận dỗi cô vậy, số lượng từ trong tin nhắn anh đáp lại cô càng lúc càng ít đi.
Cho nên, mặc dù không gặp nhau, nhưng hai người họ đều nhận ra, không khí giữa cả hai đã trở nên gượng gạo.
Một hôm nọ, 2-3 giờ sáng, Khương Tiểu Trinh bị đánh thức bởi tiếng rung của di động.
Cô mơ màng mở mắt ra, nhìn thấy tin nhắn mà Hà Ngọc gửi tới.
【 Được 】
Tin nhắn không đầu không đuôi, chỉ có một chữ này.
Khương Tiểu Trinh ngáp một cái, đứng dậy lật xem những tin nhắn trước đó giữa họ. Tin cuối cùng là anh nhắn hỏi cô có muốn đi ăn lẩu cay không, cô nhắn lại là hôm đấy bận gia sư không đi được, thế là anh không nhắn lại nữa.
Nội dung tin nhắn là một tuần trước……
Tốc độ rep tin của Hà Ngọc đúng là nhanh thật, bây giờ anh mới nhớ đến việc cô không đến cuộc hẹn được sao?
Khương Tiểu Trinh hậm hực tắt di động đi.
Ngày hôm sau, lúc cô dậy sớm đi chạy bộ buổi sáng, dưới tòa nhà ký túc xá nữ sinh, cô thấy Hà Ngọc xách theo sữa đậu và bánh quẩy.
Trông anh có vẻ thiếu ngủ, anh dựa vào cột điện, thẫn thờ nhìn chằm chằm vào cánh cổng đóng chặt của ký túc xá nữ.
Giờ còn sớm quá, cổng trước chưa mở, Khương Tiểu Trinh đi vòng ra từ cổng sau.