Kỳ nghỉ Đông đầu tiên của thời đại học, Khương Tiểu Trinh không nói tiếng nào với Hà Ngọc, một mình mua vé tàu về quê trước.
Lúc anh gọi điện thoại hỏi cô bao giờ cô về, cô đã đang ngồi trên chuyến xe lửa về nhà.
Chờ Hà Ngọc về đến nhà, anh cũng không gặp được Khương Tiểu Trinh và mẹ cô trong cửa tiệm của mẹ cô.
“Họ đến chỗ bố của Tiểu Trinh ăn Tết rồi.” Phạm Tú Tuệ nói với Hà Ngọc.
“Tiểu Trinh lên đại học thay đổi nhiều ghê, non nửa năm không gặp, con bé gầy đi rất nhiều đấy. Mới đây con bé vào tiệm tìm A Nhân, nói là mình muốn xăm mày nối mi gì gì đấy, con bé này đã biết làm đẹp rồi.”
Từ khi Phạm Tú Tuệ và Từ Mỹ Nhân cùng mở cửa hàng, xưng hô của dì với người nhà họ Khương cũng hoàn toàn thay đổi.
Bà chủ nhà họ Khương bây giờ là A Nhân, ông chủ Khương là bố của Tiểu Trinh, còn cô chủ Trân trước đây thì thành Tiểu Trinh.
Giọng điệu nói chuyện của mẹ anh vô cùng vui vẻ, dì ngẩng đầu lên, thấy vẻ mặt Hà Ngọc không được tươi tỉnh cho lắm.
“Con đang nghĩ gì đấy?”
“Không ạ,” anh lấy lại tinh thần, cười cười: “Mẹ, con ra ngoài gọi điện thoại.”
Khương Tiểu Trinh bắt máy rất nhanh.
“Có chuyện gì sao?” Cô đè thấp giọng lại, xa lạ một cách không thể cắt nghĩa nổi.
Hà Ngọc bị cô ảnh hưởng, giọng cũng cứng lên: “Bao giờ cậu về?”
“Không biết, phải xem bố mẹ tớ nữa.”
“Về thì nói với tớ.”
“Ờ.”
Hai người im lặng một lúc.
“Cậu bận đến mức đấy cơ à?” Anh rầu rĩ hỏi.
“Đúng vậy.” Cô nói.
Hà Ngọc hơi nhịn không nổi nữa.
“Đã bao lâu rồi tớ không được thấy cậu?”
Câu hỏi này đột ngột quá, tốc độ nói của anh nhanh hẳn lên, y như đang tủi thân.
“Mỗi ngày cậu có ăn cơm tử tế không?”
Chỉ nghe được tiếng gió ở đầu dây kia, Khương Tiểu Trinh không trả lời anh.
“Cậu có đang nghe không?”
“Hà Ngọc,” cô nhỏ giọng nói: “Mẹ tớ tới rồi, lần sau nói chuyện tiếp nhé.”
Điện thoại vang lên tiếng tút, cô cúp máy rồi.
Đã tới nước này, nếu bảo là cô không trốn tránh anh, thì đến chính Khương Tiểu Trinh còn chẳng tin.
Đúng là cô cố tình.
Cô trốn tránh anh, không dám thấy anh.
Biến thành đại mỹ nữ chậm quá.
Kiên trì vận động ăn uống điều độ, gầy đi, không phải chuyện một sớm một chiều là xong.
Huống hồ, có gầy đi chưa chắc cô đã đẹp, càng giảm béo nhiều, Khương Tiểu Trinh càng cảm nhận được sâu sắc điều này.
Đôi mắt vẫn bé, cái mũi vẫn tẹt, da dẻ vẫn xấu. Cô bắt chước các bạn nữ khác