Sau đó Hà Ngọc chẳng nhắn lại lấy một chữ.
Khương Tiểu Trinh cũng không đi tìm anh.
Lần này họ cực kỳ ăn ý với nhau, hai người chặt đứt liên hệ.
Hết kỳ nghỉ Đông, Khương Tiểu Trinh trở lại trường, tiếp tục làm hai công việc của mình, kiên trì trên con đường trở nên xinh đẹp của cô.
Cô mua đồ trang điểm, mua quần áo, học trang điểm làm đẹp, tiếp tục ăn uống rèn luyện điều độ. Mấy tháng sau, cô rốt cuộc tích cóp đủ tiền để đi chỉnh răng. Cô đến bệnh viện đặt hẹn nhổ răng với nha sĩ, chuẩn bị đeo niềng.
“Cháu đã nghĩ kỹ chưa?” Nha sĩ nhìn phim chụp, nói với cô: “Ý của chú là thực ra răng không đều cũng không sao, nó cũng không ảnh hưởng đến sinh hoạt hằng ngày của cháu. Nếu chỉnh răng, cháu sẽ phải nhổ bốn chiếc răng, thời gian niềng lại răng cũng rất dài.”
“Cháu phải làm,” Khương Tiểu Trinh nói: “Chúng khiến cháu thấy đau ạ.”
Bác sĩ lắc đầu: “Làm sao mà đau được, răng mọc lệch như của cháu không đau được đâu.”
Ánh mắt cô bình tĩnh, cô nói: “Nhưng mà đau thật ạ.”
Nằm trong phòng khám bệnh, Khương Tiểu Trinh nhìn ánh sáng màu cam trên đỉnh đầu.
Khi nhổ răng, cô cảm nhận được cơn đau đớn rất rõ ràng.
Đau từ hàm răng đau đến tận cằm, yết hầu, rồi liền tới trái tim. Răng lỏng ra, lơi dần rồi bị rút ra, kéo theo một loại chấn động. Những thứ bị chôn vùi thật sâu bị giật mạnh ra, phơi bày, chảy máu.
Tai cô nghe thấy tiếng ong ong, giữa một trận đau đầu váng óc, cô nhắm mắt lại.
Những tiếng rì rầm nho nhỏ hóa thành giọng nói cụ thể hơn, là tiếng thì thầm của ai đấy, là vết nứt nào đó, cô nín thở lắng nghe.
“Minh Trân nhà anh chị hướng nội quá.”
“Khương Minh Trân, đồ xấu xí.”
“Tiểu thư nhà họ Khương? Con lợn béo ú của nhà họ Khương còn hợp lý hơn.”
Ngực cô phập phồng rất mạnh.
Khóe mắt nóng lên, nước mắt chảy xuống theo huyệt Thái Dương, giọt này nối tiếp giọt kia.
“Khó chịu lắm à?” Bác sĩ dừng lại, cảm thấy tình hình không được bình thường lắm: “Thuốc tê không có tác dụng ư?”
“Khó chịu ạ.”
Khương Tiểu Trinh run lẩy bẩy, không nói nổi nên câu.
“Cảm giác rất tệ ạ.”
“Cháu sợ lắm.”
“Không sao,” bác sĩ an ủi: “Cháu yên tâm.”
Ông quay đầu đi, chuẩn bị tiêm cho cô thêm một mũi thuốc tê.
“Cháu sẽ trở nên xinh đẹp sao ạ?” Khương Tiểu Trinh ở phía sau đột nhiên hỏi.
“Đeo niềng cũng có xác suất thay đổi cấu trúc gương mặt, nhưng mà……”
Cô ngắt lời ông, lại hỏi lần nữa: “Cháu sẽ trở nên xinh đẹp sao ạ?”
Bác sĩ nhìn hốc mắt đỏ hoe của cô đăm đăm, thở dài một hơi.
“Mấy đứa con gái các cháu ấy à, bề ngoài quan trọng đến thế sao?”
Khương Tiểu Trinh gật gật đầu: “Vâng ạ.”
“Thôi được rồi,” ông cười với cô: “Vậy thì cháu sẽ trở nên xinh đẹp.”
Khương Tiểu Trinh cũng đang cười.
Môi cô không có cảm giác, nhưng cô cố hết sức nâng khóe miệng lên.
Xinh đẹp, quan trọng lắm chứ.
Suốt quá trình trưởng thành đến nay, chịu bao ánh mắt ghẻ lạnh cười nhạo vì vẻ bề ngoài đã sớm đã trở thành chuyện tất nhiên hằng ngày của Khương Tiểu Trinh.