Một ngày nọ, sau năm mới, Hà Ngọc tình cờ gặp được Khương Tiểu Trinh ở trung tâm thương mại.
Mới đầu anh còn tưởng mình nhìn nhầm, dù gì cô đã đồng ý với anh là bao giờ về sẽ liên hệ với anh…… Mà sau cuộc điện thoại trước đó, Hà Ngọc không còn nghe được tin tức gì liên quan đến cô nữa.
Khương Tiểu Trinh mặc áo phao mới màu trắng gạo, trông có vẻ rất tươi tỉnh. Tóc cô nhuộm thành màu vàng, tai đeo khuyên sáng long lanh, rõ ràng là cô cố ý ăn diện.
Cậu trai bên cạnh cô trông hơi mũm mĩm, mặc chiếc áo hoodie cùng màu với áo của cô. Hai người vừa nói vừa cười đi thang máy lên trên.
Khi họ sắp biến mất khỏi tầm mắt anh, Hà Ngọc siết chặt nắm tay, đi theo lên.
Nhìn thấy khẩu hiệu “Chúc mừng Lễ Tình Nhân” trong trung tâm thương mại, bấy giờ anh mới biết được hôm đấy là ngày mấy.
Họ đang lên tầng thượng…… Chỗ đó toàn là nhà hàng.
Khương Tiểu Trinh đi ăn với thằng con trai khác, vào Lễ Tình Nhân.
Khi thang cuốn gần lên đến nơi, cậu trai kia đưa tay ra đỡ nhẹ Khương Tiểu Trinh.
Hà Ngọc nhịn không nổi nữa.
Anh đường đột tiến lên, đứng cạnh thang cuốn gọi giật Khương Tiểu Trinh lại.
“Hà Ngọc?” Cô còn đang hoảng sợ, cậu trai kia lại gọi tên anh trước.
Hà Ngọc mặc kệ cậu ta, nhìn Khương Tiểu Trinh chằm chằm, giọng điệu rất hung hăng: “Cậu ta là ai?”
Cô nhìn người bên cạnh mình, trả lời anh rất nhẹ nhàng.
“Bạn của tớ.”
Ba chữ này cũng không đủ để dập đi ngọn lửa trong lòng anh, Hà Ngọc trông càng thêm hùng hổ dọa người.
“Cậu ở đây với cậu ta làm gì?”
“Tôi hẹn cậu ấy đi ăn.” Nam sinh chủ động lên tiếng, trả lời thay cô.
“Ồ, cậu hẹn cậu ấy kia à.” Hà Ngọc làm như thể bỗng nhiên ngộ ra vấn đề, quay đầu cười với cậu ta.
Hà Ngọc biết giả bộ, từ bé anh đã biết giả bộ rồi.
Những thứ anh ghét, anh có thể làm như anh thích. Những gì anh để ý, anh có thể giả vờ thờ ơ.
Anh luôn cười rất đẹp, là kẻ được yêu chuộng nhất giữa đám đông.
Anh cười mi mắt cong cong, luôn tỏa ra khí chất dễ gần.
Khi Hà Ngọc chuẩn bị tới gần, cậu trai kia bất giác tránh đường cho anh.
Khương Tiểu Trinh không thể không đối mặt với Hà Ngọc gần trong gang tấc.
Cô gục vai xuống, gương mặt không còn nụ cười.
“Tớ có