Hà Ngọc chưa từng biết đoạn quá khứ này của Khương Tiểu Trinh, nhưng ông biết những gì cô đã trả qua.
Cô vượt qua khoảng thời khó khăn ấy, giống như tất cả những cửa ải khó khăn đã từng và sắp sửa đi qua đời cô, chỉ với một mình, tự mình khắc phục bằng năng lực của chính cô.
Chỉ là.
Nếu lúc ấy ông biết, nếu lúc ấy ông đã ở đó……
Khương Tiểu Trinh vượt qua rào chắn, ngã xuống phía dưới.
Cơn mưa to trút xuống khuôn viên trường, cơn gió lớn thổi tung tà váy, những phiền não hỗn loạn của cô được giũ bỏ. Cô dang hai tay ra, an tâm như được nằm trong vòng ôm ấm áp của ai đó.
Điều duy nhất cô nhớ đến.
Cô bỗng dưng mở mắt ra, trông thấy gương mặt ưu sầu của người mình yêu gần trong gang tấc, cùng rơi xuống với cô.
Thời gian đình trệ vào khoảnh khắc này.
Phần eo đằng sau của Hà Ngọc bị một đôi tay siết chặt lại, đưa anh quay về sân thượng.
Cơn đau dự đoán trước không xuất hiện, mà phải nói là không hề đau đớn.
Khương Tiểu Trinh nằm lót dưới người anh, nằm ngửa trên nền xi-măng, nhe răng trợn mắt, biểu cảm có vẻ đau đớn.
“Em không sao chứ?”
Anh vội vàng buông cô ra, xem xét cô có bị thương tích gì không.
Đối mắt đen láy của Khương Tiểu Trinh nhìn thẳng vào mặt Hà Ngọc.
Cô đẩy tay anh ra, lên tiếng bằng giọng nói căng thẳng.
“Sao cậu lại ở đây?”
—— Tại sao ông lại ở đây nhỉ?
Hà Ngọc cúi đầu xuống, biểu cảm đông cứng lại.
Áo trắng, quần đen, giày thể thao màu trắng, tứ chi hoạt động nhẹ nhàng, đeo balo trên vai.
Sau khi kinh ngạc, anh “Phì” cười thành tiếng, trong lòng đã rõ.
Hà Ngọc vươn tay ra với cô gái đang ngồi trên mặt đất, nói.
“Anh hối hận rồi, Khương Tiểu Trinh.
“Thật ra, hôm tổ chức buổi lễ tốt nghiệp của năm 4 ấy, em tới tìm anh, anh vui lắm. Những lời anh muốn nói với em, vẫn chưa từng thay đổi.
“Anh sẽ chờ em.”
Mặt cô nhăn lại. Tâm trạng của cô tựa như tờ giấy bị vò nát, nỗi chua xót ướt át tràn trề bỗng nhiên không biết giấu đi đâu, tràn hết ra ngoài qua đôi mắt cô.
“Khóc gì cơ chứ, đồ ngốc.”
Anh lau nước mắt cho cô.
Gió lạnh mưa phùn, đêm tối không một tia sáng.
Sự dịu dàng của Hà Ngọc, là một chiếc áo khoác thật dày.
Không biết có thể dừng lại trong thế giới này bao lâu, anh vận hết thủ đoạn của mình để dỗ dành cô, ngăn cô khỏi đau khổ dù chỉ thêm một chút.
“Em có đồng ý ở bên anh không?”
Cô ngây ngốc gật gật đầu.
Tiện đà, cô lại lắc đầu thật mạnh.
“Sẽ liên lụy đến anh đấy, bây giờ anh chỉ thương hại em thôi.
“Đừng ôm ấp chờ mong với em, em sẽ không khá lên được đâu, mà chỉ càng lúc càng tồi tệ thêm.”
Vẻ mặt Khương Tiểu Trinh u ám tuyệt vọng, khóe mắt đuôi mày đều tràn ngập sự nản lòng. Từ khoảnh khắc cô đi lên sân thượng, chính bản thân cô đã hoàn toàn bỏ cuộc.
Hà Ngọc liên tưởng đến một khuôn mặt khác.
Gương mặt mà ông từng nhìn thấy ở trong gương khi nằm trên giường bệnh trong bệnh viện.
Gương mặt gần đất xa trời, già cả của chính ông.
Cho nên ông thấu hiểu, tất cả những lời Khương Tiểu Trinh muốn nói, những gì cô muốn biểu đạt, ông đều hiểu cả.
Nhưng mà.
“Cảm giác tình nguyện bị liên lụy cùng,” anh thở dài thật sâu: “Không phải là thương hại đâu.”
Hà Ngọc biết rõ ràng.
Ông năm lần bảy lượt từ chối Khương Minh Trân, tâm lý dần dần sa sút của ông đã khiến bà buồn thương thêm. Ông tận mắt thấy gánh nặng trên vai bà, và muốn giải thoát cho bà.
Nhưng giải thoát ở đâu?
Dây lưng dần lỏng chẳng hối chi, Vì chàng tiều tụy, có sá gì. Bà kề bên, bà săn sóc, tất cả những gì bà làm cho ông những năm gần đây…… Tình cảm mà bà dành cho ông, chưa bao giờ là thương hại.
“Nhìn anh đi, Khương Tiểu Trinh.”
Anh nâng mặt cô lên.
Khương Tiểu Trinh nức nở không ngừng, Hà Ngọc không chê phiền lụy, lau nước mắt cho cô.
“Chúng mình sẽ bên nhau, anh và em, hai ta cùng chờ, chờ đến khi em trở nên xinh đẹp, trở nên tự tin, đợi đến khi em yêu quý bản thân em.”
Rốt cuộc cô cũng nhìn về phía anh: “Lỡ như không đợi được thì sao?”
“Vậy cũng không sao.”
“Tại sao?”
“Anh yêu em.”
Mưa gió ngừng lại vì câu nói này.
Trời đất chỉ còn dư âm của ba chữ kia.
Khương Tiểu Trinh cắn môi, những giọt lệ vẫn trào khóe mi, mặt đượm vẻ hoang mang.
Hà Ngọc cởi balo ra, lục lọi bên trong.
Quả nhiên là có.
Quyển