Sau khi tốt nghiệp vào năm 4, anh ở lại thành phố nơi anh học đại học.
Anh nhậm chức ở học viện nghệ thuật, trở thành một họa sĩ chuyên nghiệp.
Còn em thì lựa chọn quay lại thành phố quê chúng mình.
Mẹ anh và dì Từ đó giờ vẫn là bạn thân của nhau. Sau khi tiệm làm đẹp nhà em mở rộng quy mô, dì vẫn chọn mở ngay gần cửa hàng quần áo của mẹ anh. Năm nào về nhà ăn Tết Âm, anh đều tới chúc tết chú Khương và dì Từ, thấy em ở trên di động của họ.
Trong ảnh, em luôn cười vô cùng sung sướng, như là gặp được rất nhiều chuyện vui.
Vào ngày sinh nhật tuổi 30 của anh, mẹ anh gọi điện thoại cho anh.
Mẹ con anh hàn huyên qua điện thoại thật lâu, mẹ anh nhắc đến em.
Em đã khai trương nhà hàng của bố em lần nữa, trước khi chính thức buôn bán, em mời mẹ anh đến chơi. Mẹ anh nói, nhà hàng trang trí còn sang trọng huy hoàng hơn so với nhà hàng lớn của nhà họ Khương trong ấn tượng của mẹ anh mấy chục năm trước. Mẹ anh có đề cập em là bếp trưởng của nhà hàng, còn khen tài bếp núc của em không dứt miệng.
Anh nói: “Hồi bé cô ấy đã mơ ước được làm đầu bếp trong nhà hàng của bố cô ấy rồi mà.”
“Thế ư?” Có vẻ mẹ anh không nhớ rõ lắm.
“Vâng.” Anh vô cùng chắc chắn.
Cùng năm đấy, WeChat bắt đầu được phổ cập trong giới trung niên. Mẹ anh tích cực tham dự vào nhóm chat, tham dự vào việc cướp bao lì xì. Cứ rảnh rỗi là bà ấy lại gửi mấy bài báo cho anh, share mấy cái meme, chơi đủ kiểu add-on linh tinh kì quái.
(WeChat: Ứng dụng mạng xã hội, chat, chuyển tiền của Tàu, chính là thủy tổ của Zalo bên mình.)
Anh trở thành bạn qua WeChat của chú Khương và dì Từ.
Tất nhiên, anh cũng add em.
【 Bạn đã add “Đầu bếp Khương”, bây giờ các bạn có thể bắt đầu trò chuyện. 】 là nội dung duy nhất trong khung chat của chúng mình.
Mấy tháng sau, đột nhiên em chủ động nói chuyện với anh.
Đầu bếp Khương: 【 Cậu chia tay rồi sao! 】
Anh băn khoăn một lát, gửi sang một dấu chấm hỏi.
Em rep lại rất là nhanh: 【Thì đấy, tớ thấy cậu xóa ảnh trên dòng thời gian đi rồi. 】
Anh rất ít khi up gì lên dòng thời gian, đúng là hôm qua anh vừa xóa đi một bức ảnh. Anh còn tưởng không ai phát hiện ra, trừ phi……
Anh hỏi: 【 Ngày nào cậu cũng lướt dòng thời gian của tớ à? 】
Màn hình bên kia ghi “Đối phương đang gõ chữ”, gõ mãi mười phút.
Em gửi sang ba chữ: 【 Làm gì có 】.
Anh không biết nên rep lại gì, em cũng không nhắn nữa.
Cuộc đối thoại bỏ dở.
Hôm sau, rồi hôm sau nữa, một tuần trôi qua.
Hai tuần sau, anh xin nghỉ phép với cơ quan, mua vé máy bay về nhà.
Anh đã thức trắng mấy đêm, vậy mà khi tới điểm đích, anh lại không buồn ngủ chút nào.
Lòng anh thấy quyết đoán như muốn kết thúc một việc trọng đại. Anh biết mặt anh trông rất dữ dằn. Lúc quản lý gọi em ra quầy lễ tân của nhà hàng, thái độ của anh ta rất cung kính, nhưng vẻ mặt lại vô cùng do dự.
Quản lý che điện thoại đi, không biết đang nói gì với em.
Anh cứ đứng đấy mãi không nhúc nhích, chờ em ngoài sảnh.
Bao năm mới gặp lại em, em mặc bộ đồ làm bếp đi ra quầy, bước đi hăm hở.
Em khoanh tay cau mày, vẻ mặt y như nữ sát thủ lạnh lùng ngầu lòi, đứng yên trước mặt anh.
Xem ra nước cờ thăm hỏi tán dóc này không áp dụng được rồi.
“Tìm tớ có việc gì?” Vẻ mặt em rất đỗi chuyên nghiệp và bận rộn, em vào chủ đề vô cùng gọn gàng dứt khoát.
Anh cũng phải trông thật ngầu mới được, mặc dù câu hỏi của anh cực kỳ khùng điên.
“Cậu hỏi tớ, ‘Cậu chia tay rồi sao’, tại sao sau câu này lại có dấu chấm than?”
Em đánh giá anh trên dưới một lần, ngay sau đó hỏi lại rất đúng lý hợp tình: “Dùng dấu chấm than thì làm sao?”
“Dùng dấu chấm than nghe có vẻ rất sốt sắng, rất kích động……” Giọng anh bé đi, khí thế xìu xuống thấp hơn em một đoạn.
Em lắc đầu, nói tỉnh bơ: “Tớ không như thế.”
Có lẽ thật sự không phải thật rồi.
Nhìn em không chút hoang mang, anh càng bứt rứt, càng thấy mình điên hơn.
Chưa kể, anh bay từ thành phố khác sang, chỉ để hỏi một câu dớ dẩn này thôi.
Anh cúi đầu.
Chẳng biết anh nghĩ thế nào, lại mở miệng.
Anh cũng chẳng nghĩ kỹ được gì, chỉ nói thẳng thôi.
“Đừng trêu chọc tớ nữa.”
Anh nói: “Trước kia người luôn mồm nói yêu tớ chính là cậu, về sau người hối hận thổ lộ cũng là cậu. Cậu rảnh rỗi quá thì đừng trêu chọc tớ nữa được không, Khương Tiểu Trinh.”
Em cắn cắn môi, thần sắc khuôn mặt trở nên u ám trong nháy mắt.
Chết dở, em xem, anh lại làm hỏng chuyện nữa rồi.
Rõ ràng người sai không phải là em, nhưng em lại phải đau lòng vì lời anh