1.【 Lần đầu tiên hẹn hò 】
Lần đầu tiên hẹn hò sau khi yêu nhau, Khương Tiểu Trinh trang điểm tỉ mỉ, còn đeo cả đôi giày cao gót mười bốn centimet.
Đi vào nhà hàng, người phục vụ bưng đồ ăn lao đến, cô né đi, lảo đảo suýt ngã ngồi vào nồi lẩu ở bàn kế bên.
Bảo là suýt, vì ngay trong thời khắc mấu chốt, có người anh hùng cứu mỹ nhân.
Hà Ngọc phi thân xông tới, đỡ Khương Tiểu Trinh lại.
“A!!!” Cô giãy giụa túm lấy cánh tay anh.
Trong lúc thân thể đang tìm lại trạng thái cân bằng, phần đế nhọn của đôi giày cao gót mười bốn centimet bất cẩn giẫm phải một thứ …… ngón chân cái thò ra ngoài đôi dép tông của Hà Ngọc.
“……”
Cô chậm rãi quay đầu lại, hỏi anh: “Anh có ổn không?”
Khóe mắt Hà Ngọc ngấn lệ, anh nhẹ giọng nói: “Không sao.”
Nhìn anh nhịn nhục kiên cường như thế, Khương Tiểu Trinh thấy áy náy trong lòng.
“Anh đi vào chỗ ngồi được không? Có cần em cõng anh không?”
Hà Ngọc từ chối cô.
Rồi sau đó, anh nhảy lò cò về vị trí của họ.
Sau khi ăn xong.
Trong những buổi hẹn hò của các cặp đôi, hình như sau bước ăn tối, thì sẽ đến dạo phố tâm sự.
Gần nhà hàng là một khu chợ đêm nổi tiếng.
Hai người đối mặt với con phố đi bộ thật dài, Khương Tiểu Trinh xấu hổ liếc nhìn ngón chân của Hà Ngọc: “Còn đau không? Anh đi được không?”
“Không đau, đi thôi,” anh dắt tay cô: “Anh thấy em ăn không no, mình mua thêm ít đồ ăn vặt nhé.”
“Thật sự không sao chứ?” Cô đề nghị: “Em cõng được anh đấy, em khỏe lắm.”
“Không sao!” Hà Ngọc vỗ vỗ ngực.
Mười lăm phút sau.
Hóa ra Hà Ngọc không sao thật.
Người có sao lại là chính Khương Tiểu Trinh. Đi trên đôi giày cao tận mười bốn centimet một lát, chân cô vừa đau vừa nhức. Cô ngại không dám nói, cắn răng kiên trì đi về phía trước.
“Để anh cõng em.”
Người nói câu này đã đổi sang kẻ khác.
Anh quỳ trước mặt cô, vỗ vỗ lưng mình.
Hà Ngọc cõng Khương Tiểu Trinh, Khương Tiểu Trinh ngoan ngoãn ôm lấy Hà Ngọc.
Cô cầm đồ ăn vặt mua ở chợ đêm trong tay, tự mình ăn một miếng, rồi đút cho anh một miếng.
Lần đầu tiên họ hẹn hò, chân cả hai đều hơi đau.
Nhưng thôi, trừ chuyện này ra, thì thiên thời, địa lợi, và nhân cũng hòa.
2.【 Nguyên nhân sửa tên 】
Sau khi kết hôn, Khương Tiểu Trinh phát hiện khi cãi nhau với Hà Ngọc, cô toàn bị rơi vào thế yếu.
“Này, Hà Ngọc! Trước khi em ra ngoài em đã dặn anh rồi, đồ ăn để qua đêm thì phải đổ đi, không được ăn nữa. Cứ vẽ tranh là anh lại mất ăn mất ngủ, đồ ăn em để lại anh toàn hâm đi hâm lại mãi, không tự đi mà nấu mới. Cứ vậy là hại sức khỏe lắm, em nói bao nhiêu lần rồi, mà anh vẫn không vâng lời. Anh đấy, lại bị em bắt quả tang rồi, anh……”
“Khương Tiểu Trinh Trinh!!” Anh rất khôn ranh, gào một câu giật cả mình: “Đừng giận nữa mà.”
Anh tự biết mình đã sai, bèn chạy tới gọi tên cô, nhìn cô bằng đôi mắt ướt dầm dề, y như một chú cún con vậy.
“Đã bảo mấy trăm lần là không được ăn đồ thừa rồi,” Đối mặt với ánh mắt thế này, cô cũng chẳng nỡ nặng lời, miễn cưỡng mắng thêm một câu: “Không cho anh gọi em là Khương Tiểu Trinh Trinh nữa.”
“Được, lần sau anh sẽ rút kinh nghiệm, Khương Khương Tiểu Trinh.”
Thái độ nhận sai của anh rất tích cực.
Cô lườm anh một cái, Hà Ngọc lập tức sửa miệng.
“Khương Tiểu Tiểu Trinh?”
Khương Tiểu Trinh không bị anh chọc cười.
Cơn tức của cô còn chưa tiêu đây, sao anh lại có thể đùa giỡn với sức khỏe bản thân như vậy chứ.
“Hừ, Tiểu cái gì mà Tiểu, anh mới