Phòng khách Mục gia.
Vương Yên Nhiên ngồi vào ghế dành cho khách quý, một bộ huyền bào màu trắng phát hoạ tinh tế vóc dáng uyển chuyển của nàng, lại phụ trợ khuôn mặt tinh xảo trắng nõn kia, tuy đơn giản nhưng cũng lộ ra mấy phần khuynh thành.
Mà lúc này, khuôn mặt của Nghiêm Chử ngồi bên cạnh đã hiển lộ ra vẻ phiền chán.
Nếu không phải vì giúp tiểu sư muội từ hôn thì còn lâu hắn mới hạ mình xuống loại địa phương nhỏ này.
Hơn nữa đối phương còn rất kiêu ngạo, dám để bọn hắn chờ lâu như vậy.
Thật không biết tốt xấu!Nghĩ đi nghĩ lại, trong lòng Nghiêm Chử bộc phát sát ý, đã âm thầm phát thệ, lúc sau phải để tất cả người Mục gia chết không chỗ chôn.
Một lúc lâu sau.
Bên ngoài phòng mới truyền đến vài tiếng bước chân nhỏ vụn.
“Ha ha.
”“Yên Nhiên chất nữ, ngươi tới Mục gia cũng không nói trước.
”“Làm ta bảo tên tiểu tử thúi Mục Trần kia đi đón ngươi.
”Đại trưởng lão Mục Thanh Vân sang sảng cười lớn một tiếng, Mục Lãng Mục Trần đi theo sau lưng.
Vương Yên Nhiên mỉm cười, đứng dậy hành lễ.
Lúc ánh mắt nàng đảo qua Mục Trần hơi lấp loé mấy lần nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại.
Mục Trần dặm chân tại chỗ ba năm, hai người sớm đã mỗi người một ngả, cắt đứt liên lạc.
Một người là đệ tử thiên tài của Linh Khư Động Thiên.
Một người là thiếu gia phế vật của một gia tộc nhỏ ở Thanh Vân Trấn.
Thân phận cách xa như một trời một vực.
Mà giờ khắc này sắc mặt Mục Trần lặng yên như nước, phảng phất như người ngoài cuộc.
Chỉ là người thường không biết, trong cặp con ngươi đen nhánh kia lại ngưng tụ sát ý mãnh liệt cỡ nào.
“Khởi hành vội vàng, tuỳ tiện tới chơi.
”“Mong đại trưởng lão đừng trách tội.
”Thuở nhỏ Vương Yên Nhiên có quen biết với Mục Trần.
Cũng không lạ lẫm gì với nhân vật cao tầng của Mục gia.
“Sao lại nói như thế.
”“Đến đây thì cứ coi như nhà của mình.
”“Có chuyện gì thì ăn trưa trước rồi nói.
”Mục Thanh Vân phủi tay một cái, theo sau đó mấy vị thị nữ liền bưng khay thức ăn cùng chén trà đi vào đại sảnh, bày theo thứ tự trên bàn khách.
“Đây là linh trà được ngắt từ cao nguyên Bắc Hải về, có hiệu quả thanh tâm tĩnh khí.
”“Yên Nhiên chất nữ sẽ không ngại thử đúng không?”“Đúng rồi, vị này là?” Mục Thanh Vân dời ánh mắt về phía Nghiêm Chử đứng một bên.
Về phần vị lão giả áo đen đứng sau lưng kia hắn nhận biết.
Chính là người mạnh nhất của Vương gia trừ tộc trưởng, Tam trưởng lão Vương Huyền Phong, tu vi Nguyên Đan tầng tám!“A.
”“Còn chưa giới thiệu, hắn là sư huynh của ta ở Linh Khư Động Thiên, Nghiêm Chử.
”“Cũng là đại đệ tử của Tử Dương Chân Nhân.
”Vương Yên Nhiên nhấn mạnh ngữ khí thêm mấy phần.
Mục Thanh Vân tự nhiên cũng biết cử động lần này của nàng mang ý gì.
Trong lòng hắn liên tục cười lạnh nhưng trên mặt lại không chút biểu lộ mảy may, mở miệng tán dương: “Thì ra là cao đồ của Tử Dương Chân Nhân.
”“Khó trách tuổi như vậy liền có tu vi Nguyên Đan.
”“Quả là tiền đồ bất khả hạng lượng.
”Mà Nghiêm Chử đối với những lời này làm như không nghe được, vẫn như cũ là thái độ nhìn đời bằng lỗ mũi, coi trời bằng vung.
Lập tức.
Không khí trở nên có chút lúng túng.
Mục Trần ngồi ngay ngắn trên ghế, thờ ơ quan sát cảnh tượng trước mắt, không nói một lời.
Mục Lãng ngồi một bên