Mục Trần chấp hai tay sau lưng, cười như không cười nhìn về thiếu niên trước mắt.
“Ngươi, là Mục Lãng?”Mục Lãng nghe xong, trong lòng kinh ngạc.
Ngày bình thường hắn luôn ở ẩn, vô cùng bí ẩn.
Thuở nhỏ cha mẹ đều mất, cũng không có họ hàng thân thích.
Vì sao vị cường giả trước mắt này lại nhận ra mình?Nhưng tình huống trước mắt cũng không để hắn suy nghĩ quá nhiều.
Chỉ có thể kiên trì đáp: “Chính là tại hạ.
”Mục Thần Xuyên gật đầu một cái, ý vị thâm trường nói.
“Ta chính là tộc trưởng Mục gia, Mục Thần Xuyên.
”“Phụ thân ngươi cùng ta có quen biết, trước lúc lâm chung có giao phó ta chăm sóc ngươi.
”“Chỉ là lần bế quan này của ta quá dài, đã mười năm lâu, làm chậm trễ chuyện này.
”Nghe đến đây, sắc mặt Mục Lãng biến đổi, trong ánh mắt mang theo vẻ không thể tin nổi.
Tục danh của tộc trưởng đời trước đương nhiên hắn cũng không lạ lẫm gì.
Chỉ là không nghĩ tỡi, người phụ thân như ma quỷ kia của mình lại có giao tình với nhân vật lớn như vậy.
Hơn nữa còn là giao tình không cạn.
“Mục Lãng gặp qua tộc trưởng.
”“Không cần đa lễ.
”Mục Thần Xuyên lộ ý cười, phất tay.
Một đống tài nguyên tu luyện rực rỡ muôn màu xuất hiện trước mắt hắn.
“Sau này gia tộc sẽ bồi dưỡng ngươi thật tốt.
”“Những tư nguyên này ngươi cất giữ đi.
”“Chuyện ta xuất quan, trước tiên đừng quá rêu rao.
”“Mấy ngày nữa ta sẽ phái người tới gọi ngươi.
”Nói xong, thân hình Mục Thần Xuyên loé lên, biến mất tại chỗ.
Chỉ để lại Mục Lãng vẻ mặt ngơ ngác đứng đó thật lâu.
Mọi chuyện xảy ra hôm nay thật giống như nằm mơ.
Không chỉ thức tỉnh hệ thống.
Mà hình như còn tìm được một “chỗ dựa” cường đại.
Làm cho hắn có cảm giác không quá chân thật.
Như người sắp chết bỗng dưng sống dậy.
…“Đinh, đầu tư thành công.
”“Chúc mừng kí chủ, thu được một trăm cân nguyên.
”“Chúc mừng kí chủ, thu được ba bình Tử Cực Đan.
”“Chúc mừng kí chủ, thu được đạo chủng sinh mệnh.
”“Hoàn thành nhiệm vụ một, ban thưởng mười bình Tử Tâm Đan.
”Âm thanh của hệ thống liên tiếp vang vọng trong thức hải không ngừng.
Trên mặt Mục Thần Xuyên lộ ra ý cười vừa lòng.
Thu hoạch hôm nay phải nói là vô cùng phong phú.
Nếu cấp toàn bộ những tài nguyên này cho gia tộc thì thực lực chắc chắn sẽ tăng vọt mấy bậc thang.
Liền Tử Phủ Chân Nhân, không chừng sẽ có tới mấy vị.
Nhưng trước mắt hắn cũng không dự định làm như vậy.
Thưởng phạt phân minh là điều kiện trọng yếu để duy trì uy vọng tộc trưởng.
Cho dù phát cũng phải đợi đến khi kết thúc đại chiến.
Không thể nóng lòng nhất thời.
Rất nhanh, Mục Thần Xuyên liền quay về chỗ ở bắt đầu tu luyện.
…Thời gian một ngày trôi qua rất nhanh.
Giờ phút này, bên ngoài trụ sở Mục gia.
Một chiếc xe ngựa hoa lệ chầm chậm dừng lại.
Từ bên trên lần lượt đi xuống ba người.
Một đôi nam nữ trẻ tuổi đi trước, một lão giả áo đen đi sau lưng.
Trên thân hai người đều thống nhất mặc phục sức của tông môn, khí chất không tầm thường.
Cư nhiên là đệ tử của Linh Khư Động Thiên.
Tộc nhân thủ vệ ngoài cửa trông thấy người tới liền vội vàng tiến lên dò hỏi.
“Không biết chư vị đến thăm Mục gia ta là có chuyện gì?”Người nữ chấp