Hai đầu Thiên Yêu Linh Thứu vô cùng thần võ chầm chậm rơi xuống từ trên bầu trời, nhấc lên từng cơn gió mạnh, nháy mắt hấp dẫn ánh mắt toàn trường.
Ngay lập tức, một đôi nam nữ trẻ tuổi nhảy xuống từ bên trên.
Người nam mang theo ý cười tà mị, phóng đãng bất kham.
Người nữ dung nhan thanh lệ thoát tục, phong hoa tuyệt đại.
Chính là Mục Lãng và Mục Nguyệt Dao chạy tới từ tộc địa.
“Hai đầu Thiên Yêu Linh Thứu.
”“Thủ bút thật lớn.
”Một tên nam tử thân mặc mãng bào oai hùng nhắm mắt lại, hướng về Mục Linh Lung hỏi: “Ngũ muội, ngươi biết bọn hắn là người của thế lực nào không?”Cổ Linh Lung chần chừ một lát, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu.
“Chưa từng thấy qua.
”“Có lẽ là thế lực gần đây mới vùng dậy.
”Vừa nói xong, Cổ Linh Lung như nghĩ đến thứ gì, đôi mắt đẹp lấp loé mấy lần, không chắc chắn nói.
“Có thể là Mục gia kia.
”“Mấy ngày trước khi ta đến bái phỏng tộc trưởng Mục gia, từng nhìn thấy bên trong tộc địa của bọn hắn có đại yêu Tử Phủ cảnh giữ cửa.
”“Nhưng cũng không phải hai đầu Thiên Yêu Linh Thứu này mà là Nam Cách Thần Hoả Tê.
”Nam tử mãng bào kia như suy nghĩ gì đó, lẩm bẩm nói.
“Mục gia thay thế Linh Khư Động Thiên…”“Có chút thú vị.
”Cùng lúc đó, thần niệm của Mục Lãng đã sớm rà soát trong đám người, khi hắn tra xét đến Mục Vô Song, đôi mắt đột nhiên sáng lên.
Sau đó hắn chớp chớp mắt về phía Mục Nguyệt Dao, nói: “Đi thôi, tên kia ở đó.
”Mục Nguyệt Dao gật nhẹ đầu, đi theo phía sau lưng.
“Mục Vô Song?”Mục Lãng tuy mở miệng hỏi thăm nhưng cánh tay đã sớm quàng ngang trên vai Mục Vô Song, giống như đã quen biết từ trước.
“Ừm.
”Ngày tộc trưởng sắc phong, Mục Vô Song cũng ở chỗ đó, tất nhiên cũng nhận ra hai vị thiên kiêu đồng tộc này.
Nhưng hắn cũng không thích hành động quàng vai bá cổ, nhíu mày hất cánh tay kia xuống: “Sao ngươi nhận ra ta?”“Tộc trưởng nói.
”“Tính cách lãnh khốc, Nguyên Đan tầng tám.
”“Toàn trường chỉ có ngươi phù hợp, không phải ngươi thì là ai?”Mục Lãng cũng không quan tâm tới hành động xa cách của hắn, rút cánh tay về khoanh lại trước ngực, nhếch mép cười nói.
Mà Mục Nguyệt Dao bên cạnh lại có cử chỉ tao nhã, duỗi ra tay ngọc trắng thuần, cúi đầu: “Gặp qua Vô Song tộc huynh.
”“Thì ra là thế.
”Mục Vô Song nhẹ nhàng gật đầu, sau đó chấp tay với hai người, không nói tiếp nữa.
Một màn trước mắt tất nhiên không qua được mắt của ba người Nguyên gia.
Giờ phút này, trên mặt Nguyên Vũ lộ ra vẻ nghĩ mà sợ.
Cỗ sát ý kinh người vừa rồi cũng đã làm cho hắn rùng mình.
Nhưng không nghĩ tới lai lịch người kia lại lớn như vậy.
Lập tức để ý niệm trả thù trong lòng của Nguyên Vũ tan thành mây, không dám gây chuyện.
Dù sao, lấy tuổi của hắn có thể tu hành đến Nguyên Đan tầng sáu, cũng không phải đồ mãng phu ngu ngốc gì.
Hai đầu đại yêu Tử Phủ lại làm toạ kỵ cho hậu bối.
Chí ít, Nguyên gia bọn hắn không làm được như thế.
“Nhìn đi.
”“Ngươi nên thu liễm tính tình lại, đừng tạo