Hai tờ đồ phổ học tập cấp cơ sở, món đồ chơi này ngược lại là dùng vô cùng tốt, bản thân Nhâm Tiểu Túc chính là một người luôn khát vọng tri thức, một tấm đồ phổ học tập liền có thể học tập kinh nghiệm có sẵn của người khác, Nhâm Tiểu Túc đối với chúng xem như trân bảo.Mặc dù là học tập kỹ năng ngẫu nhiên, không chừng sẽ học tập được một cái kỹ năng vô dụng nào đó, nhưng lúc trước học tập được kỹ năng súng ống cao cấp đã khiến cho Nhâm Tiểu Túc nếm được vị ngon ngọt.Chỉ là hấp dẫn Nhâm Tiểu Túc đi tới cung điện, cũng không phải là hai đồ phổ học tập này, mà là cung điện nhắc đến lúc trước.
.
.
nhiệm vụ chi nhánh.Nếu là nhiệm vụ chi nhánh, vậy hẳn phải là các loại chi nhánh không quá quan trọng, hoặc là ngắn ngủi.Nhưng mà lúc trước Nhâm Tiểu Túc rõ ràng nghe được cung điện nói "Bởi vì túc chủ thiếu hụt vũ khí, đặc biệt.
.
."Cho nên nhiệm vụ này là có quan hệ tới vũ khí à?Nhâm Tiểu Túc vốn quanh năm lăn lộn ở nơi hoang dã nên quá hiểu rõ tầm quan trọng của một thanh vũ khí tốt, lúc trước lão Vương thu lại một thanh cương đao kia, muốn dành bán cho Nhâm Tiểu Túc, kết quả là Nhâm Tiểu Túc tích lũy nửa năm tiền cũng không đủ mua.Cuối cùng lão Vương bán thanh đao này cho quản lý của nhà máy hóa chất bên kia, người quản lý nhà xưởng bình thường đều là từ trong lưu dân ở ngoài hàng rào tị nạn chọn ra người dẫn đầu, xem như người mà lúc hàng rào tị nạn ăn thịt, đi theo ăn canh.Lúc đó Nhâm Tiểu Túc liền suy nghĩ, nếu như lúc nào đó mình có thể có một thanh vũ khí tốt thì quá tốt, đến lúc đó chưa hẳn đã cần phải mỗi ngày nằm sấp ở nơi hoang dã chờ bắt chim sẻ, đồ chơi kia thực sự là càng ngày càng không dễ đợi, làm người ta quá khó chịu.Đến lúc đó hắn hoàn toàn có thể đi săn giết một ít loại dã thú khác, ví dụ như con thỏ, chuột đồng, dúi.
.
.Hiện tại, ngay cả thỏ đều xem như là dã thú.
.
.Thở ở bên ngoài hoang dã cũng không chủ động công kích người, thế nhưng mà thân hình cao cỡ bắp chân người lại còn có khí lực đặc biệt lớn, Nhâm Tiểu Túc đã từng đào cạm bẫy thử, kết quả là đào được hố sâu hơn hai mét, thỏ đã thực sự té xuống, nhưng mà Nhâm Tiểu Túc vừa mới nhích tới gần, con thỏ kia chỉ dậm chân đã nhảy lên, ở giữa không trung đạp một cước lên trên ót Nhâm Tiểu Túc, thiếu chút đã đạp cho não Nhâm Tiểu Túc tụ huyết.
.
.Nhâm Tiểu Túc nhìn về phía tấm giấy da trâu bên trên máy đánh chữ: "Bởi vì túc chủ thiếu hụt vũ khí, đặc biệt mở ra nhiệm vụ chi nhánh: Thu hoạch được 100 lần cảm ơn thành tâm, có thể lấy được vũ khí.
Cũng có thể sử dụng cảm ơn để đổi lấy vật phẩm."Sắc mặt của Nhâm Tiểu Túc cổ quái, nhiệm vụ chi nhánh này, như thế nào lại cảm giác có chút là lạ.
.
.
?Thu thập lời cảm ơn? Còn phải là thành tâm.Muốn được cảm ơn thì quá dễ dàng, nhưng vấn đề là yêu cầu phải thành tâm thì có chút khó a.Hơn nữa cảm ơn cũng có thể coi như tiền tệ để dùng? Mấu chốt là còn có thể sử dụng để mua vật phẩm.Hắn tiếp tục nhìn lên trên giấy da, rõ ràng nhìn thấy ở trên đó đã đổi mới một ít chữ viết."Cảm ơn đến từ Lý Tiểu Ngọc, + 1."Xem ra cũng không phải là cứu một người vô ơn, Nhâm Tiểu Túc cảm thán, cung điện này phán định hẳn là sẽ không sai.Lúc này ở bên trên mặt giấy da trâu vẫn còn có một đám chữ nhỏ nữa, giải tỏa vũ khí: 1/100.Nhâm Tiểu Túc cảm thấy có phần đáng tiếc, nếu như thu thập tâm tình mặt trái thì thật là tốt, mình chỉ cần vài phút là có thể làm cho tâm tình mặt trái của tất cả mọi người ở trong thị trấn tăng cao.Nhưng mà cung điện cho cái gì mình liền dùng cái đó, lúc này Nhâm Tiểu Túc đã bắt đầu mong chờ vũ khí tương lai của mình.Đồ vật mà cung điện thần bí này cho, chắc chắn sẽ không quá kém.Nhâm Tiểu Túc bỗng nhiên mở mắt ra nhìn về phía Nhan Lục Nguyên:- Lục Nguyên, em nói với anh tiếng cám ơn xem nào.Nhan Lục Nguyên lộ ra vẻ mặt ngơ ngác:- Anh đừng như vậy, em có chút hơi sợ hãi.- Sợ cái rắm.Nhâm Tiểu Túc tức giận nói:- Mau nói.Nhan Lục Nguyên suy nghĩ một chút nói:- Cảm ơn anh một mực chăm sóc em."Cảm ơn đến từ Nhan Lục Nguyên, + 1."Nhâm Tiểu Túc liền mặt mày hớn hở, dễ dàng như vậy sao?- Tới, lại nói thêm mấy câu cám ơn nữa coi.Nhâm Tiểu Túc nói.Nhan Lục Nguyên lập tức không lời:- Cảm ơn.
.
.Lần này liền khiến cho Nhâm Tiểu Túc thất vọng, xem ra cũng không thể lặp lại, trọng điểm vẫn là ở hai chữ thành tâm.
Hắn ngẩng đầu bất mãn nhìn về phía Nhan Lục Nguyên:- Lòng của em không thành a!- Không đúng không đúng, tâm tình của em không đúng, lại đi.- Vẫn là không đúng, mày chuẩn bị tâm tình một chút, đến, đúng đúng đúng chính là loại vẻ