Nhâm Tiểu Túc rất chân thành thảo luận với Nhan Lục Nguyên xem đến cùng là làm gì mới có thể nhanh chóng thu hoạch được cảm ơn, hắn là một người rất "chất phác", cho nên khi hắn hiểu được một tiếng cảm ơn thành tâm này đáng giá tới cỡ nào, hắn hiểu rõ, hắn cần những lời cảm ơn này.
.
.Nhưng Nhan Lục Nguyên lại cảm thấy Nhâm Tiểu Túc dùng từ "chất phác" này sai chỗ rồi.- Anh, em cảm thấy là anh có thể ra ngoài làm người tốt chuyện tốt.Nhan Lục Nguyên nói:- Như vậy thì đạt được cảm ơn thành tâm không phải là sẽ trực tiếp nhất sao, ví dụ như cho người đang đói đồ ăn, cho người khát nước uống.Nhâm Tiểu Túc trừng mắt:- Tao là cái loại người đó sao? Tao đem thức ăn nước uống cho bọn họ, tao ăn uống cái gì đây? Mày ăn uống cái gì đây?Chỉ thấy Nhan Lục Nguyên vô cùng đau đớn nói:- Vậy anh cũng đừng muốn có cảm ơn thành tâm nữa.- Không đúng.Nhâm Tiểu Túc chối bỏ cách nói của Nhan Lục Nguyên:- Nhất định sẽ có những biện pháp khác.Rất lâu trước kia Nhâm Tiểu Túc đã biết ở thời đại này đối với nhân loại là không thể nào có thiện ý, hoặc nói rõ hơn là nhân loại đối với nhân loại cũng rất khó có thiện ý chân chính.Ở trong thị trấn đã từng có một tên ăn mày, có một cô gái tâm địa thiện lương, mỗi ngày đều tới cho y chút đồ ăn.Nhưng về sau cô gái kia kết hôn, liền không tới cho nữa.Tên ăn mày chạy tới nhà cô gái kia hỏi, vì sao cô không cho y đồ ăn nữa? Kết quả là y liền bị người ta đuổi ra, chồng của cô gái kia cũng không có lòng tốt như vậy.Nguyên bản mọi người cho rằng như vậy là xong việc, người ở trong thị trấn còn đặc biệt chạy tới cười nhạo tên ăn mày, muốn xem lúc nào y sẽ chết đói, thế nhưng mà vào ban đêm tên ăn mày kia lại lẻn vào trong nhà cô gái kia, giết chết cả hai vợ chồng nọ.Nhâm Tiểu Túc luôn cảm thấy bên trong việc này có đạo lý lớn gì đó, nhưng khi đó hắn còn nhỏ, chỉ tỉnh tỉnh mê mê biết được rằng buổi tối sau khi ngủ thì nhất định phải cẩn thận.
.
..
.
.Sáng sớm ngày hôm sau, trên đường truyền đến âm thanh huyên náo, Nhâm Tiểu Túc đứng dậy kéo màn cửa ra liếc mắt nhìn, rõ ràng thấy được đoàn người của dàn nhạc kia đang từ bên ngoài thị trấn đi vào, bên cạnh còn có một người mà hắn biết đang đi theo.Người kia cũng là một thợ săn lâu năm ở trong thị trấn, thân thủ rất tốt.
Đối phương đi theo nhân viên của dàn nhạc còn có vẻ rất cao hứng, giống như rốt cục đã chờ tới cơ hội quen biết được đại nhân vật ở bên trong hàng rào.Trên thực tế ở bên trong thị trấn có rất nhiều người đều lập nghiệp như vậy, giống như là giữa kẽ tay của quý nhân bên trong hàng rào tị nạn tùy tiện lộ ra một chút gì đó, liền có thể để cho bọn họ đại phú đại quý.Thứ gọi là đại phú đại quý, chính là mở ra tiệm tạp hóa giống như Vương Phú Quý.Lúc trước Nhâm Tiểu Túc cũng đã hỏi qua Vương Phú Quý, vì sao mỗi lần người ở bên trong hàng rào tị nạn đi ra, Vương Phú Quý đều nịnh bợ như vậy, bên trong hàng rào tị nạn cũng không phải hoàn toàn đều là quý nhân?Vương Phú Quý lúc ấy thần thần bí bí cười nói:- Bên trong hàng rào tị nạn xác thực cũng phân chia người nghèo cùng quý nhân, nhưng người có khả năng tự do ra vào hàng rào tị nạn, nhất định là quý nhân.Dựa theo cách nói của Vương Phú Quý, người nghèo ở bên trong hàng rào tị nạn muốn ra ngoài được cũng rất khó.Bức tường cao nguy nga đứng vững kia, ngăn trở không chỉ là người bên ngoài, mà còn có cả người bên trong.Lúc này Vương Phú Quý cũng đi theo bên cạnh nhân viên dàn nhạc, lúc ông ta đi ngang qua bên cạnh Nhâm Tiểu Túc liền một mực dùng ánh mắt lườm Nhâm Tiểu Túc, cuối cùng hạ giọng nói:- Cậu là người không có lương tâm, Vương thúc đã đem chuyện tốt như vậy đề cử cho cậu, cậu lại không tiếp lấy.
Cậu có biết không, tôi nghe được đám bọn họ nói, bọn họ có ý định tìm người dẫn đường ở trong thị trấn rồi mang vào bên trong hàng rào tị nạn, về sau có việc đều cần dùng tới.Nhâm Tiểu Túc hơi sững sờ một chút, hắn không nghĩ tới đây lại là một cơ hội tốt như vậy.Nếu như sớm biết như thế, hắn vẫn sẽ từ chối hay sao?Sẽ, bởi vì nếu hắn tiến vào, Nhan Lục Nguyên nhất định không vào được, làm sao hắn có thể lưu lại một mình Nhan Lục Nguyên ở bên ngoài?Nhan Lục Nguyên nhỏ giọng nói:- Anh, nếu không thì anh lại đi nói một chút với những người của dàn nhạc kia đi? Anh còn mạnh hơn lão Lưu kia, ông ta thường xuyên không bắt được con mồi tay không trở về,