Sáng sớm hôm sau, đúng như Nhâm Tiểu Túc dự liệu.
Rất nhiều người đứng dậy nhưng không có khí lực, thân thể còn không ngừng đau nhức.Họ lặn lội đường xa lại nhiễm gió lạnh nên phong hàn bạo phát.
Một ít người khỏe mạnh còn chống đỡ được.
Thế nhưng gần một nửa người không thể đứng dậy nổi.Nhâm Tiểu Túc phát hiện cơ bắp của người trong hàng rào không tốt, ít nhất không tốt như lưu dân.
Ngay cả nữ nhân như Tiểu Ngọc Tỷ cũng khỏe hơn họ.Lúc này, sự khác biệt giữa người có lửa sưởi ấm liền hiện rõ ra.
Ngay cả Khương Vố dẫn theo đám đệ tử cũng không có chuyện gì.- Đi nhanh lên.Nhâm Tiểu Túc đứng dậy nhìn xung quanh:- E rằng nơi này rất nhanh sẽ biến thành ổ bệnh.
Nếu không đi nhanh khả năng cao sẽ bị lây bệnh.Những người này, không cứu được.- Sư phụ, cứu một mạng người còn hơn xây 7 tháp Phù Đồ!Trần Vô Địch lên tiến:- Chúng ta không thể bỏ mặc họ!- Tây Thiên ở trước mặt.Nhâm Tiểu Túc vừa đi vừa nói:- Ta muốn đi Tây Thiên thỉnh kinh, ngươi thích thì ở lại đi.Trần Vô Địch có chút sững sờ, hắn suy nghĩ nửa ngày mới hiểu rõ.
Trong mắt Trần Vô Địch, việc hộ tống sư phụ đi Tây Thiên được ưu tiên hơn hẳn.Thấy Trần Vô Địch đi theo, Nhâm Tiểu Túc mới thả lỏng.
Hắn lo Trần Vô Địch sẽ ngu ngốc đi cứu đám người kia.Cứu thế cho được?Ở chỗ Vương Phú Quý còn có ít thuốc uống.
Nhưng vấn đề là không đủ cho mọi người.
Hơn nữa đây là vốn liếng tích lũy của đời của Vương Phú Quý, sao có thể vô tư cho không người khác chứ?Họ đứng dậy chuẩn bị rời đi.Khương Vô thấy thế cũng dẫn đám học sinh đuổi theo.
Dù sao bây giờ Nhâm Tiểu Túc làm gì, Khương Vô và đám học sinh cũng sẽ làm theo.Thấy xung quanh toàn là người bệnh, tâm tình Khương Vô và học sinh cũng có chút trầm trọng.
Họ có thể làm gì được đây?Vài đệ tử tốt bụng nói:- Lão sư, hay chúng ta ở lại giúp mọi người đi?Khương Vô xoắn xuýt thật lâu rồi kiên quyết nói:- Không được, bây giờ chúng ta phải học cách bảo toàn bản thân.
Có thể bây giờ ta dạy các ngươi không đúng, thế nhưng các ngươi phải theo ta.Thế giới này đã biến một nữ lão sư ôn nhu thiện lương phải đi một bước này.
Có điều nàng không hối hận.- Đuổi theo.
Mọi người không ai được tụt lại phía sau.
Nhớ rõ hình dáng rau quả dại hôm qua chúng ta ăn, thấy được ven đường phải hái xuống.Khương Vô nói.- Cơ mà những thứ đó rất khó ăn.Một đệ tử cúi đầu, nhỏ giọng nói.- Khó ăn cũng phải ăn.Khương Vô nói như chém đinh chặt sắt.Nhâm Tiểu Túc vừa đi, đám nạn dân liền chạy theo.
Vì hiện tại họ không có mục tiêu gì, chỉ biết đi theo “người dẫn đầu” mà họ nhận định.Cuối cùng, chỉ còn lại những người sinh bệnh nằm dưới đất.Lúc này Nhâm Tiểu Túc có phần khó hiểu.
Hắn sớm biết đàn sói một mực đi theo phía sau nhưng chúng chưa bao giờ xuất hiện công kích đám họ.
Đây là vì sao? Rõ ràng đám người này không có sức uy hiếp với đàn sói.
Chẳng lẽ vì số lượng quá nhiều nên chúng chùng bước?Vậy còn vật thí nghiệm.
Nhâm Tiểu Túc hy vọng chúng theo Khánh thị đi về phương bắc, như thế hắn sẽ không lo chúng đuổi theo mình.Đương nhiên, cũng có khả năng vật thí nghiệm chết khi núi lửa phun trào.
Như vậy là tốt nhất…Cho tới bây giờ, Nhâm Tiểu Túc vẫn không xác định được số lượng của vật thí nghiệm, cũng không biết ai tạo ra chúng.Hắn chỉ rõ ràng một điều, thế giới này không còn đơn giản như xưa nữa.Dọc theo đường đi, trên cơ bản đám nạn dân đều cố gắng tránh né Nhâm Tiểu Túc.Nhâm Tiểu Túc chưa bao giờ thể hiện sức mạnh của mình trước mặt đám người này.
Vì họ còn muốn đi tới hàng rào 109.
Có quỷ mới biết hàng rào 109 đối xử với siêu phàm giả thế nào.
Vạn nhất cũng như hàng rào 113 thì sao.Hiện tại bên cạnh hắn có một tai họa ngầm.
Chính là Trần Vô Địch đã bại lộ thân phận siêu phàm giả.
Việc này khiến Nhâm Tiểu Túc không khỏi xoắn xuýt, chỉ có thể đi một bước tính một bước.Đột nhiên, Nhâm Tiểu Túc thấy phía trước có một chiếc xe việt dã.
Lúc này hắn không khỏi thấy